Yêu Quái Thư Trai

Chương 30: Hý kịch (1)



Giáo viên không đứng lớp, hai vị bạn học bắt đầu lơ đãng trò chuyện.

Trầm Tàng cầm bút chọt chọt cánh tay Lục Tri Phi, “Chuyện này, cậu đã học ở đây bao lâu rồi?”

“Hơn một tháng.” Lục Tri Phi vừa giải bài thi vừa nói, chỉ là mới dứt lời cậu đã thấy trong ánh mắt của Trầm Tàng sinh ra mấy phần sùng bái.

“Ngài ấy đối với cậu cũng nghiêm khắc như vậy?” Trầm Tàng nhớ đến trải nghiệm đi học mấy hôm nay, thật sự quá thống khổ.

Thế nhưng Lục Tri Phi lại nhàn nhã nói: “Kỳ thực cũng không có gì, bởi vì trước đây tôi đã từng vượt qua ba năm nhà trẻ, năm năm tiểu học, bốn năm cấp hai, ba năm cấp ba. Cuối cùng còn thành công bứt phá trong kỳ thi đại học.”

Trầm Tàng trầm mặc một hồi, nói: “Nhân loại các cậu thật không dễ dàng.”

“Còn tốt.” Bởi vì Lục Tri Phi từ nhỏ đã là học bá, thế nên cảm xúc cũng không sâu như vậy.

Trầm Tàng còn vì tiền đồ của mình lo âu, văn hóa của loài người thật sự quá khó học, bình thường phát biểu tình bao quả thực có bao nhiêu thuận tiện mà. Trầm Tàng một bên viết chữ một bên thổn thức, hồn nhiên không hề phát hiện Thương Tứ từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình, ung dung trào phúng nhìn xuống.

“Haizz…” Trầm Tàng lần thứ hai cảm thán.

Thương Tứ chắp tay sau lưng, cúi người, “Ngươi có gì bất mãn với ta sao?”

Trầm Tàng giật thót, vội vàng lắc đầu, “Không có, không có!”

“Không có sao.” Thương Tứ thong thả thẳng người lên, sau đó lại chậm rãi quay về chỗ ngồi chuyên chúc của mình, cầm sách, mỉm cười với Trầm Tàng, “Ngươi nghĩ rằng ta có tin không? Đem một đám giun quằn gà bới ngươi vừa viết sao chép lại một trăm lần cho ta.”

Trầm Tàng khóc không ra nước mắt, quay đầu nhìn về phía Lục Tri Phi.

Nhưng mà Lục Tri Phi lại có biện pháp nào đâu? Thương Tứ ném một quyển sách qua, nói: “Ngươi nhìn y có ích gì, nếu không muốn chép thì cầm quyển sách này ra sân đọc một lần.”

Trầm Tàng nghĩ thầm, đọc vẫn đơn giản hơn mà, tuy rằng hắn viết không tốt nhưng phần lớn chữ đều có thể nhận thức. Vì vậy hắn nhanh chóng cầm lây quyển sách, bước ra ngoài sân đọc.

Lục Tri Phi quét mắt nhìn bìa sách ——《 Kim Bình Mai 》

Thực là một quyển sách vô cùng tốt.

Lúc này, hai bé mập phong phong hỏa hỏa chạy vào, “Chủ nhân chủ nhân, Đường Bảo tới rồi!”

Vừa chạy đến nửa đường hai bé mập đã thấy Lục Tri Phi, lập tức đổi hướng, anh dũng nhào vào lòng cậu, dùng đầu cọ cọ phần bụng, rộn rã gọi, “Lục Lục, Lục Lục!”

Lục Tri Phi xoa xoa đầu hai đứa, lại kéo người đứng thẳng dậy, để cho cả hai ngồi trên đùi mình. Hai bé mập lập tức vô cùng biết điều, ngoan ngoãn tựa vào người Lục Tri Phi, vẻ mặt thỏa mãn.

Thương Tứ quả thực không nỡ nhìn thẳng, chỉ là lại cảm thấy cái tên Đường Bảo này rất quen tai, là ai chứ?

Bỗng nhiên, một tiếng kinh hô vui sướng vang lên, “Oa nga, Kim Bình Mai! Vị tiểu huynh đệ này, ngươi quá có thưởng thức rồi! Đến đây, ca ca liền cùng ngươi tham khảo một chút!”

Người chưa đến trước nghe tiếng. Trầm Tàng quay đầu sang nhìn, chỉ thấy một đứa bé năm sáu tuổi mặc bộ áo liền quần hình vịt vàng, tay cầm kẹo que đứng sau lưng, còn cố gắng vươn đầu nhìn qua vai hắn xem quyển sách phía trước.

“Vừa rồi là… nhóc nói chuyện sao?” Trầm Tàng có chút không xác định.

Bé con già dặn lão thành vỗ vỗ vai hắn, “Chính là ta nè.”

Mà ở bên trong, Thương Tứ trừng mắt liếc nhìn Thái Bạch Thái Hắc, “Ai cho tên đó vào?”

“Hức hức hức, chủ nhân dữ dữ, sợ quá!” Thái Bạch Thái Hắc ôm chặt Lục Tri Phi, đã có chỗ dựa rồi, một chút cũng không sợ.

Lục Tri Phi xoa xoa đầu bọn họ, giọng điệu ôn nhu, “Đừng sợ.”

Thương Tứ cũng bị mấy tên này chọc giận đến chết, đứa nào đứa nấy đều là muốn tạo phản. Mà hiện tại Đường Bảo đã xì xào bỏ nhỏ cho Trầm Tàng nên lật sách tới trang mấy hồi mấy, bên trong sẽ có bảo thàng thần bí. Trầm Tàng không chút nghi ngờ lật qua, tỉ mỉ nghiên cứu nội dung phía trên, không được bao lâu sau gương mặt của Trầm Tàng đã nóng đến thiêu cháy.

Hắn vội vàng đóng sách lại, chợt nghe Đường Bảo ở bên cạnh ôm bụng cười vang, “Ha ha ha ha ha ha thời buổi này sao còn có kẻ ngây thơ như vậy chứ, lại còn đỏ mặt…”

Tiếng cười này quả thực quá bỉ ổi, mặt của Trầm Tàng lại càng thêm đỏ, giống hệt một trái cà chua hình vuông.

Lục Tri Phi nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn về phía Đường Bảo, nói: “Đừng cười nữa, răng nhóc bị sâu kìa.”

Nghe vậy, cả đám yêu quái không hẹn mà cùng nhìn sang, Đường Bảo vội vàng che miệng, ngay cả tiếng cười cũng im bặt.

Lục Tri Phi luôn có bản lĩnh khiến người ta câm miệng trong nháy mắt.

Ngay lúc này, Thương Tứ không biết lấy từ đâu ra một cây kìm, không có hảo ý nhìn chằm chằm Đường Bảo, “Nghe nói ngươi bị sâu răng?”

Thân thể Đường Bảo run lên, “Tứ gia, Tứ gia! Ngài bình tĩnh đã.”

“Ta đang rất bình tĩnh mà.” Thương Tứ thiện ý nhắc nhở, cái kìm trong tay lắc cắc đóng mở, “Đừng nói chuyện, ngươi vừa mở miệng liền để lộ răng sâu.”

Đường Bảo hớp một hớp nước bọt, mím môi không dám nói thêm, chỉ là lúc này nhóc lại nhớ tới chính sự muốn làm.

Nhưng mím môi thì làm sao mà nói?

Trong lòng Đường Bảo khổ mà, hai kẻ này một sát nhân một phóng hỏa, quá khi dễ yêu quái rồi. Do dự một chút, nhóc lui về sau vài bước, “Tứ gia, Tứ gia! Lúc này ngài phải giúp tiểu nhân một tay nha, nếu không tiệm của tiểu nhân liền không mở được!”

“Liên quan gì tới ta.” Thương Tứ nói.

“Tứ gia, có quỷ đó!” Đường Bảo biểu tình kinh khủng, “Thật có quỷ mà!”

“Quỷ?” Trầm Tàng vô cùng kinh ngạc.

“Đúng vậy đúng vậy!” Đường Bảo liên tục gật đầu, “Tôi kể cho mọi người, thật quá đáng sợ rồi. Tôi không phải mở tiệm Đào Bảo bán quần sáo sao? Mấy hôm trước có người nhắn tin hỏi tôi có bán áo liệm không, tôi đương nhiên nói không có, tôi lại không kiếm tiền người chết. Sau đó đối phương không hỏi áo liệm nữa, chỉ nói trong tiệm của tôi có mấy bộ đồ rất đẹp mắt, liền lên đơn hàng. Tôi cũng không nghĩ nhiều, lập tức chuyển phát nhanh qua, bởi vì là trong một tỉnh nên đến xế chiều bên kia đã nhận được. Kết quả, mọi người tưởng tượng được không, bên kia lại là một căn quỷ trạch!”

“Thành Bắc Kinh có không ít quỷ trạch đâu, ngươi đáng phải kinh sợ như vậy sao?” Thương Tứ không hề để trong lòng.

Đường Bảo vội vàng biện giải, “Chuyện vẫn còn nữa! Quỷ trạch không phải không có người sao? Vậy nên bên chuyển phát nhanh liền nói muốn lui hàng cho tôi, nào ngờ túi y phục nọ đột nhiên tự mình bốc cháy! Cái này cũng không tính là gì, then chốt chính là, quần áo vừa đốt xong khách liền báo đã nhận hàng, còn đánh cho tôi một cái khen ngợi năm sao!”

“Năm sao khen ngợi, tiền hàng cũng thanh toán xong, ngươi còn có gì không hài lòng?” Thương Tứ quơ quơ cái kìm trong tay, nói: “Không chừng là nhân viên chuyển phát nhanh muốn dọa ngươi.”

Đường Bảo nghiêm túc, “Sẽ không đâu, sau đó tiểu nhân cảm thấy tò mò, lại cho rằng bản thân tốt xấu cũng là yêu quái, không sợ. Vì vậy buổi tối liền len lén chạy đi xem, nơi đó đúng là quỷ trach, âm trầm lạnh lẽo, xung quanh không một bóng người. Khi đó trởi vừa tối, tiểu nhân còn nhìn thấy một chiếc xe kéo chạy qua trước mặt, vừa không có hành khách lại không có phu xe, một chiếc xe trống rỗng cứ thế lướt qua trước mặt tiểu nhân, hù chết bảo bảo mà! Sau khi trở về tiểu nhân cũng định cứ thế cho qua, nào ngờ sáng sớm nay lại nhận thêm một đơn hàng của quỷ trạch, bên kia còn nói hôm qua mặc quần áo lên bị bằng hữu nhìn thấy, vì vậy liền muốn mua thêm hai bộ.”

Thương Tứ rốt cục cũng cảm thấy hứng thú, nhíu mày, “Sau đó thì sao? Ngươi bán cho hắn?”

“Tiểu nhân nào dám không bán chứ!” Đường Bảo vẻ mặt cầu xin, “Vạn nhất đối phương thật là quỷ thì làm sao bây giờ? Ôi! Đầu năm nay ngay cả quỷ cũng biết lên Đào Bảo mua sắm, còn nói cái gì yêu yêu đát bán manh… rốt cục còn để cho yêu quái sống không. Mọi người nói, nếu tôi gửi bộ quần áo nào đó không hợp ý bọn họ, bọn họ cho một sao tôi biết đi đâu nói lý lẽ chứ. Mọi người nói xem, tôi đường đường là quốc bảo, vì sao lại bi thảm như vậy, lão Vương trong vườn bách thú sau này nhất định lại cười nhạo tôi. Cuộc sống này quả thực không có cách nào qua, yêu sinh còn có gì trông cậy vào đâu…”

Thanh âm bi ai của Đường Bảo, thực sự người nói thương tâm người nghe rơi lệ.

Vì vậy Thương Tứ nói: “À, vậy ngươi cứ đi chết đi.”

Đường Bảo lần này là thực sự thương tâm, thiên lý ở đâu! Bảo bảo thân cô thế cô mà! Có ai đến vì bảo bảo giành lại công bằng không!

Kỳ thực, một tiếng ‘À’ vừa rồi của Thương Tứ là học theo Lục Tri Phi, bản thân hắn cảm thấy mình cũng đã có được bảy tám phần tương tự.

Hắn nhìn về phía Lục Tri Phi, nhưng Lục Tri Phi đối với việc này lại không có bình luận, chỉ nhìn về phía Đường Bảo, nói: “Nhóc vẫn nên ăn ít kẹo một chút, nếu không hàm răng này sợ rằng không giữ được lâu.”

“Không được nói về cái răng sâu của tôi nữa! Răng sâu cũng là có tôn nghiêm!” Đường Bảo giơ chân.

Gương mặt bình tĩnh của Lục Tri Phi không có một tia gợn sóng, “À.”

Cái này giống như đang cười nhạo kẻ mô phỏng vụng về là Thương Tứ.

Thương Tứ mỉm cười, hắn quyết định lúc cho điểm bài thi của Lục Tri Phi, cho dù đối phương có toàn bộ trả lời đúng cũng sẽ trực tiếp trừ đi 61 điểm. (Đi ể m đ ậ u 40)

Đám thanh niên bây giờ, một chút tôn sư trọng đạo cũng không có.

“Các người rốt cục có chịu giúp hay không.” Đường Bảo đôi mắt trông mong hỏi, “Công ty chuyển phát kia không dám giúp tôi nữa, ma tôi cũng không dám tự đưa đồ qua.”

Trầm Tàng có chút mơ hồ, “Trên thế giới này thật sự có quỷ sao?”

Thương Tứ nói: “Đã có yêu vì sao không thể có quỷ? Nếu không Tinh quân chẳng phải muốn thất nghiệp sao?”

Trầm Tàng không biết Tinh quân là ai, nhưng những ngày tháng sinh hoạt ở thư trai đã dạy cho hắn biết một đạo lý, tốt nhất vẫn là đừng nên hỏi nhiều, làm một mỹ nam tử tĩnh lặng mới có thể sống được lâu dài.

“Quần áo phải đưa qua có mang đến không?” Thương Tứ hỏi.

“Mang đến mang đến!” Đường Bảo vội vàng gật đầu, xoay người lấy một cái túi từ sau lưng đưa lên, “Mọi người xem, ba bộ quần áo, một nam hai nữ, đều là kiểu dáng hot nhất.”

Mọi người nhìn sang, Lục Tri Phi lại không tự chủ được nhíu mày, “Hai nữ một nam…”

Nói đến người chết, nhắc đến ma quỷ, kết hợp kiểu tổ đội này, đột nhiên khiến cậu nhớ ra một chuyện.

Thương Tứ thấy cậu nhíu mày liền hỏi: “Làm sao vậy?”

“Đoạn thời gian trước trong làng đại học có xảy ra một vụ chết đuối, ba học sinh gặp nạn, vừa vặn hai nữ một nam.”

“Trùng hợp như vậy?” Đường Bảo kinh ngạc.

“Chính là trùng hợp như vậy.” Thương Tứ bỗng nhiên cười rộ lên, “Ta cũng chợt nhớ ra một chuyện, cái địa chỉ của tòa quỷ trạch mà ngươi nói, trước kia là một rạp hát, gọi là Sơ Hoa đại hý viện, ta còn từng đến đó xem《 Mục Quế Anh nắm ấn soái 》.”

“Cái này thực đúng là trùng hợp mà!” Đường Bảo nhất thời hăng hái, “Tứ gia liệu có muốn trở về chốn cũ xem một chút?”

“Hiển nhiên.” Thương Tứ ngoài ý liệu sảng khoái.

Đường Bảo vui mừng ra mặt, “Vậy túi quần áo này liền giao cho Tứ gia rồi, cảm ơn!”



Vì vậy nửa giờ sau, đã học được cảm ơn Đường Bảo một mình đứng trước quỷ trạch, khóc không ra nước mắt. Về phía Thương Tứ, hắn đang cùng Lục Tri Phi, Trầm Tàng và Thái Bạch Thái Hắc đứng bên kia đường, khoanh tay trước ngực nhìn Đường Bảo, nhàn nhã như những ông cụ thích phơi nắng trong những ngõ nhỏ khắp thành Bắc Kinh.

“Mọi người có thể đến gần một chút không?” Đường Bảo có chút nhút nhát.

Thương Tứ phất phất tay với nhóc, “Phải dũng cảm lên.”

Dũng cảm con bà nhà ngươi.

Đường Bảo hít sâu một hơi, “Có ai không? Chuyển phát nhanh đã đưa đến!”

Giọng nói quanh quẩn vang vọng trong con ngõ già cỗi, giống như từng làn sóng nước lăn tăn khuếch tán. Giữa màn đêm đen, có tiếng lá cây ma sát sàn sạt, còn có tiếng gió luồn qua khe cửa cũ kỹ, có lúc như thấp giọng nức nở, có khi lại phảng phất giống tiếng phấn viết cọ trên bản đen.

Mà trừ đó ra, bốn phía đã không còn âm hưởng khác.

Không có tiếng người trả lời, càng miễn bàn có thể nghe được thanh âm đô thị phồn hoa bên kia đã cách nơi này cả một cái quảng trường rộng lớn.

Đường Bảo cảm giác trái tim lạnh lẽo, bỗng nhiên một tiếng “Leng keng!” vang lên khiến nhóc sợ đến thót tim. Phải mấy giây sau Đường Bảo mới phản ứng được, đó là tiếng app điện thoại báo hiệu, vội vàng lấy ra nhìn.

Cái này không nhìn còn tốt, vừa nhìn còn khiến người ta sợ hãi hơn.

Chỉ thấy vị khách hàng tại quỷ trạch đã phát tới một tin nhắn mới: Đã nh ận đ ược hàng, qu ần áo r ất đ ẹp, l ần sau s ẽ ti ếp t ục ghé l ại, yêu yêu đát ~

Sau đó, Đường Bảo gần như là vâng theo bản năng mở ra bản đánh giá của khách hàng, một cái khen ngợi năm sao vừa xuất hiện trước đó một giây, chỉ là gói hàng còn đang ở trên tay nhóc mà!

Đường Bảo cả người đều sởn gai ốc, ngay đúng lúc này, một điểm ánh lửa bùng lên trước mặt nhóc, nhóc lập tức quăng túi hàng trong tay ra ngoài chỉ thấy cả cái túi trong nháy mắt đã bị ngọn lửa bao phủ, chưa kịp rơi xuống đất đã cháy đến sạch sẽ, một hạt tro bụi cũng không có.

“ĐMM!” Đường Bảo lập tức lui lại ba nước, thiếu chút nữa đã hiện ra nguyên hình.

Mà ngay khi tiếng nói lặng đi, nhóc mơ hồ còn nghe được tiếng một thiếu nữ cười khanh khách quanh quẫn trong không khí. Âm điệu này giống như thứ mà văn chương của nhân loại hay so sánh, tiếng cười như chuông bạc!

MN! Quá kinh khủng rồi! Nhân loại vì sao lại viết ra cái ẩn dụ như vậy chứ! Hù chết bảo bảo!

“Tứ gia! mau cứu mạng a a a a a a!” Đường Bảo chạy ngược trở về, thế nhưng cho dù nhóc chạy thế nào cũng cảm thấy đám người kia còn cách mình rất xa, thế nhưng… thế nhưng rõ ràng nhóc đã chạy đến thở hồng hộc rồi!

Chỉ là sang đường thôi mà, con đường này rộng đến thế sao?!

Đường Bảo vừa nghĩ như vậy, dưới chân đột nhiên hơi lảo đảo, lập tức ngã nhào. Phịch một tiếng, bụi đất nhẹ nhàng bay lên, một con gấu mèo lăn lông lốc mặt mũi ngơ ngác ngồi dưới đất, vừa ngẩng đầu đã thấy một thân sỹ nho nhã có lễ đang đỡ tay vị tiểu thư thanh thú xuống khỏi xe kéo, bên cạnh là phu nhân nhà giàu trang điểm rực rỡ dáng đi tha thướt lướt qua, để lại một làn hương phảng phất. Bảng đèn màu bên đường tỏa sáng rực rỡ, chiếu rọi đám xa phu đang dừng bên chân tường đợi khách.

Nhóc cứng đỡ xoay cổ, nhìn nhìn cái bảng lớn đang treo trước cổng —— Sơ Hoa đại hý viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.