Yêu Quái Y Quán

Chương 5-1: Chi Ngũ: Tử biệt(1)



Lục Vưu mất ngủ.

Hắn tựa người bên cửa sổ đếm sao trời cả một buổi tối, mãi đến tận giờ Mão tiếng chuông vang lên, mới giật mình phát hiện trời đã sáng.

Cánh cửa đối diện cọt kẹt mở ra, Lục Vưu chưa kịp trốn, Giang Hoài đã trông thấy hắn.

Giang Hoài đi tới phía trước cửa sổ Lục Vưu, phát hiện đôi mắt hắn ửng đỏ: “Cả đêm ngươi không ngủ ư?”

Lục Vưu nhìn nhìn sắc mặt của y, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Giang Hoài dường như hoàn toàn không nhớ gì về chuyện đêm qua.

Lục Vưu vắt hết óc suy nghĩ cuối cùng biện ra lý do: “….. Lạ giường ta ngủ không được.” Y đã không nhớ thì hắn cũng xem như chưa có gì xảy ra, “Ngươi còn cười nữa?”

Ý cười trong mắt Giang Hoài chẳng thể che giấu, nụ cười như xua tan băng tuyết, ấm áp như nước mùa xuân.

Bàn tay giơ lên định đánh của Lục Vưu lại ngây ngẩn bất động.

Dùng cơm xong, Giang Hoài đi xử lý công việc trong Các. Lục Vưu lại tiếp tục trở thành kẻ nhàn rỗi, chợt nhớ tới ở Thấu Tâm Trai có mấy cuốn sách tranh còn chưa xem xong, liền quyết định tản bộ qua đó sẵn tiện tiêu cơm.

Nửa đường tình cờ gặp Thì Thất đang ôm một sàng thảo dược chưng đi tới, các đệ tử xung quanh khom mình hành lễ: “Xin chào Thất cô nương.”

Thì Thất đáp: “Xin chào.”

Lục Vưu nhớ đến gì đó, vội vàng tiến tới kéo nàng ra một góc, xác định xung quanh không có ai mới lên tiếng: “Ấy, xin thỉnh giáo một vấn đề.”

Thì Thất nói: “Làm gì thế, sao lại kéo người ta lại đây, người khác nhìn thấy sẽ tưởng ta tranh giành người yêu với đại sư huynh mất.”

Lục Vưu: thật sự sẽ chả có ai nghĩ vậy đâu tiểu thư tỷ tỷ ạ.

Hắn lén lén lút lút che miệng: “Gì nhỉ, à Đại sư huynh của cô tửu lượng rất kém phải không?”

Thì Thất kinh ngạc đáp: “Ây da đại tẩu, sư huynh đối với huynh như này như kia sao?”

Lục Vưu: “….. Từ chỗ nào trong câu nói của ta mà cô suy ra điều đó thế, ta chỉ tò mò muốn hỏi chút thôi.”

Thì Thất: “Hóa ra sư huynh có bí mật này nha! Ta thật sự không biết đâu!Đã làm gì rồi, không phải chỉ hôn thôi chứ? Thật sự chỉ hôn thôi ư? Thật đúng là không có tiền đồ nha!”

Vừa nói vừa lắc đầu bỏ đi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Lục Vưu trong lòng rối bời: “Cô rốt cuộc có nghe ta nói không vậy? Hơn nữa làm sao mà nhìn thấy chuyện kia chứ ???”

Xa xa lại nhìn thấy Tô Vấn, chỉ thấy Thất cô nương cùng hắn to nhỏ gì đó rồi chạy đi như gió, Lục Vưu lại gần hỏi: “Tam các chủ, nghe nói ngươi là giang hồ Bách Hiểu Sinh, biết tất cả mọi chuyện?”

Tô Vấn vẻ mặt bối rối, che mặt rời đi: “Không, tại hạ cái gì cũng không biết!”

Lục Vưu: ??? Ta còn chưa có hỏi mà.

Lục Vưu nhìn trời: Nơi này rốt cuộc có người nào đáng tin cậy không đây?

Lục Vưu lúc này ở Lan Đình các rất tự nhiên không câu nệ gì cả cứ như đang ở nhà, rảnh rỗi đến độ xương cốt đều uể oải.

Hắn nhấc chân lên, cả người tựa vào trường kỷ, chờ Giang Hoài tách hạt dẻ cho hắn: “Có biết mặt mũi kẻ hạ cổ độc chưa?”

Giang Hoài nói: “Vẫn chưa.” Y chỉ bóp nhẹ hạt dẻ một cái, nhân vàng bên trong liền lộ ra, y đặt nhân hạt dẻ vào tay Lục Vưu, nhàn nhạt nhận xét một câu: “Ăn không ngồi rồi.”

Lục Vưu lập tức xoay người ngồi xếp bằng trên ghế, dáng vẻ tỏ ý bản thân còn hơn cả ăn không ngồi rồi: “Cũng đúng, tìm một người không biết rõ mặt mũi khác nào mò kim đáy vể a? Theo ta thấy, chi bằng đến thẳng Nam Cương san bằng sào huyệt của bọn chúng, coi như ăn miếng trả miếng.”

Giang Hoài: “Không thể hồ đồ được.”

Lục Vưu: “Có gì không thể chứ? Là do bọn chúng đạp lên đầu ta trước, nhất định phải bắt chúng trả giá thật đắt.”

Giang Hoài siết chặt các đầu ngón tay, ánh mắt khẽ lay động.

Tô Vấn dạo gần đây gặp áp lực rất lớn.

Tần gia năm lần bảy lượt gửi thư hỏi về vấn đề hủy bỏ hôn ước, chẳng qua giấy trắng mực đen tha thiết ân cần hỏi thăm sức khỏe, nhưng từng câu từng chữ sắc bén như dao, khiến Tô Vấn vô cùng khiếp sợ. Vấn Kiếm Sơn Trang Tần thị và Lan Đình Các trước giờ quan hệ rất tốt, bọn họ cùng huynh muội Tần gia chính là thanh mai trúc mã nhiều năm, sự việc này xảy ra chẳng khác nào cho Tần gia một cái bạt tai thật đau. Nhưng là thiếp cố ý chàng lại vô tình, trong lòng Tô Vấn rốt cuộc vẫn thiên vị Giang Hoài, không muốn y phải miễn cưỡng. Tam Các chủ cầm xấp phong thư trên tay suy nghĩ nhức óc, đem về không được, mà đốt đi cũng chẳng xong, lo lắng đến đau cả đầu.

Cho nên khi tôi tớ thông báo Tần Vô Hào tới chơi, đáy lòngTô Vấn dường như muốn nổ tung, thầm nghĩ: Đại sư huynh ơi, anh trai người ta đã tìm đến tới cửa rồi kìa, đệ cũng không thể nào cứu sư huynh được rồi. Nội tâm gào thét như thế nhưng ngoài mặt vẫn ôn tồn lễ độ “Vô Hào huynh, ngọn gió nào đưa huynh tới đây? Chúng ta quả nhiên đã lâu không gặp.”

Đúng như dự đoán, Tần Vô Hào đáp: “Ra ngoài xử lí công việc, nghe A Sanh bảo A Hoài đã trở về, liền tiện đường ghé qua hỏi thăm chút.”

Đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó mà. Tô Vấn bảo: “Ta cũng đang muốn đi tìm đại sư huynh, chi bằng chúng ta cùng đi.”

Tô Hỏi dẫn đường cho Tần Vô Hào, vừa đến nơi liền nhìn thấy trong phòng bốn mắt nhìn nhau tình tứ lại còn tách hạt dẻ cho nhau của hai người nào đó, cảm giác lúc này chính là muốn lấy kim đâm cho mù mắt. Hắn kinh hồn bạt vía liếc nhìn Tần Vô Hào, lúng túng hắng giọng một cái.

Giang Hoài chuyển cái nhìn: “A Vấn…… Vô Hào huynh?”

Tần Vô Hào mỉm cười đáp lời: “A Hoài, có khỏe không. Thật ngạc nhiên đấy, ngươi có khách ư?”

Lục Vưu nhận lấy hạt dẻ mà Giang Hoài đưa tới, cười híp mắt với Tần Vô Hào coi như chào hỏi.

Giang Hoài nói: “Là bằng hữu của ta, có ân cứu mạng ta. Vô Hào huynh đến Lan Đình có việc ư?”

Tần Vô Hào đáp: “Ta tiện đường ngang qua thôi, A Vấn mới là người tìm ngươi có việc.”

Tô Vấn vội hỏi: “A, là như thế này. Ngày hôm trước có nhận được một tờ yêu cầu ở Lễ Châu, đáng nhẽ đệ định đi nhưng dạo gần đây công việc chồng chất như núi, Tiểu Thất mấy ngày gần đây lại bận bịu điều chế tân dược, nhưng việc này rất quan trọng, nghĩ tới nghĩ lui…….”

Giang Hoài hiểu ý: “Được, vậy cứ để huynh đi.”

Tô Vấn: “Làm phiền sư huynh, song lộ trình có chút khẩn cấp, cố chủ hi vọng chúng ta có thể lên đường ngay lập tức.”

Lục Vưu xen vô: “Vội như vậy, chạy đi đầu thai à?”

Tần Vô Hào vui vẻ nói: “Lễ Châu? Thật trùng hợp. Vừa hay lại là khu vực của Tần mỗ, làm chủ nhà chả lẽ lại không quan tâm? A Hoài nếu không chê, chi bằng chúng ta cùng đồng hành?”

Giang Hoài theo bản năng liếc nhìn Lục Vưu, thấy hắn cũng không phản đối, mới nói: “Được.”

Ra khỏi Lan Đình, đi qua một con sông phẳng lặng, liền đổi sang đi đường bộ.

Ba người cưỡi ngựa mà đi.

Giang Hoài cùng Tần Vô Hào đi ở phía trước khe khẽ trò chuyện, Lục Vưu buồn bực ngán ngẩm theo sau, cứ tự hỏi có nên nghe lén họ hay không.

Tần Vô Hào sánh vai cùng Giang Hoài, do dự một chút, vẫn mở lời: “A Hoài, có phải giữa ngươi và A Sanh có hiểu lầm gì không? Nha đầu kia trở về liền bảo muốn hủy hôn ước với ngươi, ta hỏi thế nào cũng không chịu nói.”

Giang Hoài rũ tầm mắt, áy náy nói: “…… Việc này không thể trách Tần cô nương, là lỗi của tại hạ.”

Tần Vô Hào bảo: “Người trẻ tuổi mâu thuẫn tranh cãi là chuyện bình thường, ngươi cũng biết A Sanh tính tình thẳng thắn, nhưng nó rất thật lòng với ngươi, đừng vì một chuyện hiểu lầm nho nhỏ không đâu mà bỏ lỡ duyên phận.”

Giang Hoài nói: “Tần cô nương rất tốt, chỉ là tại hạ……” Dường như chú ý đến ai đó, lại hạ thấp giọng nói: “Tại hạ đã có người trong lòng.”

Tần Vô Hào ngẩn ra, một hồi lâu mới nói: “Việc này…… Đúng thật là vô phương giải quyết.”

Giang Hoài đáp: “Thật xin lỗi.”

Tần Vô Hào thở dài: “Thôi, duyên phận không tới, nói gì chuyện đúng sai.”

Đến thành Lễ Châu, Giang Hoài cảm ơn lời mời đến phủ của Tần Vô Hào, sau đó mỗi người một ngả.

Lục Vưu nghĩ rằng y cảm thấy lúng túng khi gặp Tần Sanh, Giang Hoài nói: “Sau này có ai đó truy hỏi, chắc chắn sẽ liên lụy đến Vấn Kiếm Sơn Trang, tốt nhất đừng đem thêm phiền toái cho người ngoài.”

Lục Vưu bĩu môi: “Giang Hoài, loại người như ngươi cho dù có 70, 80 tuổi chắc chắn cũng độc thân, ai vừa ý ngươi thì quả thực mắt kẻ đó bị mù rồi.”

Giang Hoài im lặng, đặt hai gian phòng thượng hạng.

“Ra tay rất hào phóng nha Giang Đại Hiệp.” Lục Vưu kề sát người nhỏ giọng. “Này, với một tờ tử đơn thông thường thì các ngươi nhận được bao nhiêu tiền thù lao?”

Giang Hoài ra dấu một vài kí tự.

Lục Vưu líu lưỡi: “Giết người còn kiếm được hơn cả cứu người, trên đời này có còn đạo lý không vậy.”

Giang Hoài suy nghĩ một chút, lấy túi tiền đặt vào tay hắn.

Lục Vưu nghi ngờ nói: “Cho ta hử? Nhiều như vậy, ngươi đây là muốn bao nuôi ta sao?”

Giang Hoài bỗng nhiên rất muốn khâu miệng hắn lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.