Yêu Sâu Đậm Đã Thành Tật

Chương 5



Ngày hôm sau cô vẫn nấu bữa sáng như trước, cô không biết hai người kia khi nào thì trở về, đành phải ở phòng ăn chờ đợi, chờ đến trưa rồi lại làm cơm trưa, tự mình ăn xong bữa cơm sáng nguội lạnh.

Hai người dìu nhau về đến nhà cũng đã qua buổi chiều, Nhan Ngôn lập tức đứng dậy, nhận túi xách trong tay của Cố Diệu Chi:

“Bên trong có thuốc mà Linh Tâm cần uống, cô chú ý, mỗi ngày đều chuẩn bị tốt.”

Nhan Ngôn gật đầu một cái, Cố Diệu Chi nhớ tối hôm qua cô đã nói chuyện trong bữa tiệc, nhưng trước khi về nhà thì trở lại bộ dạng như trước, Nhan Ngôn đặt thuốc lên bếp, lấy từng loại ra kiểm tra tỉ mỉ, phân chia rất sớm, trung bình, muộn, cũng phân chia thuốc trên bìa thành trước khi ăn cơm, sau khi ăn cơm, trước khi ăn cơm nửa tiếng, sau khi ăn cơm ba tiếng.

Trước đó Cố Diêu Chi đã thấy cô chăm sóc bà nội Cố, bà nội Cố bị bệnh tiểu đường, còn có nhồi máu não, uống rất nhiều thuốc, thậm chí một số loại thuốc còn là ¼ mỗi ngày, ¾ liều mỗi ngày đều được cô chuẩn bị kỹ lưỡng.

Phương Vũ ở trong buổi tiệc nhìn thấy bóng lưng Nhan Ngôn một mình đơn rời đi, vốn định đuổi theo, nhưng bị cha ngăn cản ra làm quen với mấy tiểu thư nhà môn đăng hộ đối: Anh ấy cũng hiểu được ý tứ của cha mình, nhưng nhiều năm nay, người có thể tiến vào trong lòng Phong Vũ chỉ có đôi mắt lạc quan vui vẻ lúc năm tuổi kia.

Mẹ của Phương Vũ mất sớm, cha cưới người khác khác, vì thế Phương Vũ mới mười tuổi, tính cách cũng dần phát triển sớm, không thích nói chuyện. Khi mấy người khác chơi cùng một chỗ, chỉ có Trình Kiêu thao thao bất tuyệt nói chuyện,  Cố Diệu Chi và Phương Vũ đều là người bình tĩnh, chỉ là tính cách tự kỷ của Cố Diệu Chi nghiêm trọng hơn anh ấy rất nhiều, Nhan Ngôn không lúc nào không ở bên cạnh Cố Diệu Chi, sau đó Phương Vũ cũng quen biết Nhan Ngôn, cô thay đổi cuộc sống của Phương Vũ, thậm chí còn khuyến khích anh ấy, một khuôn mặt tươi cười lạc quan luôn  luôn xuất hiện ở trước mặt Phương Vũ, anh đã sớm quyết tâm bảo vệ  cô, cho dù biết trong lòng cô đã sớm chỉ có một mình Cố Diệu Chi, cô đến bên cạnh Phương Vũ cũng chỉ vì Cố Diệu Chi mà thôi.

Ngày hôm sau buổi tiệc Phương Vũ đi tới biệt thự, nhìn Linh Tâm và Cố Diệu Chi ở trên sofa dựa sát vào nhau, Nhan Ngôn trong phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, gật đầu với hai người rồi đi vào phòng bếp.

“Cần giúp đỡ không?” 

Nhan Ngôn lắc đầu: “Đừng làm bẩn quần áo, cậu muốn ở đây ăn cơm chiều không?”

“Không ăn.”

Lúc này Cố Diệu Chi mới phát hiện, Nhan Ngôn vẫn nói chuyện, chỉ là không nói chuyện với anh thôi.

Đôi mắt lạnh lẽo, mặc dù nhìn bề ngoài trên TV, nhưng thực tế ánh sáng vẫn nhìn về phía góc nhà bếp, hai người nói chuyện cười cười cùng nhau nấu cơm, Nhan Ngôn nhanh chóng chuẩn bị cơm, bày bát đũa của hai người, bắt đầu dọn dẹp nhà bếp.

“Em không ăn cùng hai người họ sao?”

Nhan Ngôn lắc đầu: “Đừng quấy rầy bọn họ.”

Phương Vũ buông ly nước xuống, “Đi đi, anh dẫn em ra ngoài ăn cơm.”

Anh ấy giúp Nhan Ngôn cởi tạp dề ra, kéo cô rời đi.

“Làm gì vậy?” Cố Diệu Chi ngồi ở giữa bàn ăn, trong tay chơi đùa với ly rượu vang đỏ, ngoài mặt đang dùng cơm, thực ra đã quan sát tất cả.

“Hai người các cậu ăn cơm đi, tôi dẫn Nhan Ngôn ra ngoài ăn, lát nữa sẽ trở về.” Cố Diệu Chi không nói lời nào, anh đang suy nghĩ lý do để từ chối lời mời của Phương Vũ, Phương Vũ nhạy bén bổ sung một câu: “Tôi đây là vì không muốn quấy rầy thế giới hai người của anh em tốt.”

Nói xong không đợi Cố Diệu Chi trả lời, kéo Nhan Ngôn rời đi.  

Anh há miệng uống xong một ly rượu vang đỏ, không nhiều lời.

Liêu Tâm tự nhiên nhìn ra được tâm trạng của Cố Diệu Chi không thoải mái: “Tình cảm của hai người bọn họ rất tốt.”

“Em cảm thấy thế?”

“Vâng, cuối cùng thì cũng cùng nhau lớn lên, cũng khó tránh khỏi…”

Cố Diệu Chi dùng sức nắm khăn ăn, khóe miệng Linh Tâm hơi nhếch lên, uống xong một ly rượu vang đỏ. 

Phương Vũ thật sự chỉ dẫn Nhan Ngôn đến phòng ăn gần nhà ăn cơm, không quá hai tiếng đồng hồ thì đưa cô trở về, Nhan Ngôn tiếp tục thu dọn phòng bếp đang dọn dở lúc đó, vẫn bận rộn đến nửa đêm. 

Vừa trở lại tầng hầm, lập tức bị người ta ấn xuống giường, người phía sau mang  theo mùi rượu nồng nặc, thô bạo khác thường cởi quần lót của cô, chỉ là cái hơi thở lạnh như băng này, cô đã nhận ra anh, mang theo vài phần mê hoặc, cơ hồ có chút không thể tin được, người này… Chạy đến chỗ này làm gì vậy?

Lúc anh làm cô không có một động tác giãy giụa nào, không có bất kỳ thao tác mở đầu trực tiếp tiến vào cơ thể của cô, chính cô cũng hiểu rõ rằng mình đã hoàn toàn thích ứng được điều này, Cố Diệu Chi vừa lòng hừ nhẹ một tiếng. Lực trên tay của anh không biết nặng nhẹ, ở trên da thịt trắng nõn lưu lại dấu vết ái muội. Cảm giác được người dưới thân phối hợp, anh càng thêm điên cuồng, giống như đang trút giận điều gì đó.

Khi anh trút giận xong, xoay người rời đi, đi thần không biết quỷ không hay, giống như chưa từng đến.

Liên tục mấy đêm, Cố Diệu Chi đều đi vào tầng hầm lúc nửa đêm, bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ, tuy rằng Linh Tâm là người trong lòng anh yêu nhất, nhưng vẫn không cắt đứt việc lui tới cùng người ngoài, nhưng chỉ có gian tầng hầm nhỏ hẹp này, Cố Diệu Chi mới là người nhẹ nhàng nhất không có gánh nặng.

Khi tính tính vẫn còn nhận nại, Cố Diệu Chi tiến vào cơ thể của cô rồi nói: “Chỉ có em mới có thẻ nhanh chóng tích ứng tôi.” Cô chịu đựng động tác gần như thô bạo của anh, đỏ mặt gật đầu, anh cố ý tăng thêm sức lực, vì muốn làm cho Nhan Ngôn có thể nói, có thể phát ra chút âm thanh.

“Tôi rất thích nghe em kêu.”

Linh Tâm đứng ở cuối hành lang  của tầng hầm, nghe động tĩnh của hai người trong phòng, hung hăng nắm chặt khung cửa.

Ngày hôm sau, cô ta bưng một tách cà phê đi vào phòng sách của Cố Diệu Chi. Cố Diệu Chi nhìn thoáng qua tách cà phê đặt trên bàn, lại nghĩ đến chuyện này nhiều năm như vậy chỉ có café Nhan Ngôn pha là thật sự vừa ý của anh.

Sau khi buông cà phê xuống Linh Tâm cũng không rời đi, Cố Diệu Chi ngước mắt nhìn cô ta: “Còn có việc gì?”

“Em muốn rời đi.” Linh Tâm là một người thấu hiểu lòng người, cô biết rõ nhất chính là lấy lùi làm tiến.

“Vì sao?”

“Anh đã có vợ rồi, em ở đây…”

Cố Diệu Chi còn có thể không hiểu ý tứ của Liêu Tâm, một tay anh giữ chặt cô ta, ôm vào lòng: “Ghen rồi sao?”

Linh Tâm đỏ mặt, gật đầu.

“Cô ta… Chỉ là thú cưng.”

Trong mắt Linh Tâm khôi phục vẻ sáng ngời:

“Em không thể cho nó ăn đến quá no, vì sẽ làm nó có cảm giác cưng chiều, lười biếng mà không chịu làm việc, nhưng ngược lại em cũng không thể để nó chịu đói, nếu không nó sẽ dễ dàng bị người khác dụ đi mất.”

Linh Tâm cười trong lòng: “Vậy anh vẫn yêu em sao?”

“Anh chỉ yêu em.”

Lúc này Nhan Ngôn đang bưng một tách cafe nóng hổi đứng ở cửa, trong nháy mắt những thanh âm này đều giống như bom mìn oanh tạc bên tai của cô, như thể một bàn tay túm lấy cổ cô, lấy đi hơi thở của cô, để cô không thể tự làm mình.

Trong lòng một mảng lớn chua xót nháy mắt làm choáng váng, cô tựa như một người bị đẩy xuống biển, chỉ có chết đuối là cách tốt nhất để thoát thân.

Thì ra tất cả đều là giả, nhiều năm làm bạn như vậy, thì ra cô cũng không tính là một thế thân, cũng chỉ là một con chó mà thôi, buồn cười đến cực điểm.

Ngày tháng vẫn khôi phục hình dạng trước kia, Nhan Ngôn chưa từng nghĩ tới phản kháng cái gì, bởi vì cô biết ý nghĩa sự tồn tại của mình chính là mang đến hy vọng sinh mệnh cho ông nội Cố, một ngày vào ban đêm, ông nội Cố trong tình trạng khẩn cấp được đưa đến bệnh viện, Cố Diệu Chi nhanh chóng kéo Nhan Ngôn chạy đến bệnh viện, thời điểm bọn họ đến, ông nội đã được đưa vào phòng cấp cứu, Cố Diệu Chi nhìn tình hình mọi người trong gia đình, dùng sức nắm chặt tay của Nhan Ngôn: “Đi.”

Nhan Ngôn bị anh kéo đến phòng hiến máu, ném cho y tá một câu: “Rút đi.”

Nhan Ngôn ngoan ngoãn xắn ống tay áo lên, vươn cánh tay ra cho y tá: “Khả năng sẽ cần nhiều hơn.”

Nhan Ngôn gật đầu, kim tiêm to hơn trước, cắm vào mạch máu của Nhan Ngôn, máu tươi đỏ tươi dần dần chảy từ ống kim vào một đồ đựng khác, chỉ mới bắt đầu còn tốt, đến một lúc sau, mắt của Nhan Ngôn biến thành đen, không thể chống đỡ được, toàn bộ đầu đều cảm thấy mờ mịt, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.

Cố Diệu Chi nhìn thấy, không động đậy, chờ hiến máu xong, tự mình xoay người rời đi, Nhan Ngôn được y tá nâng đứng dậy, đi theo phía sau Cố Diệu Chi, chạy chậm,…

“Làm sao thành như vậy?” Cố Diệu Chi ngồi xổm bên cạnh bà nội Cố.

Bà nội Cố ngồi bên cạnh khóc lóc, “Không biết, đột nhiên thì…”

Tiến hành cấp cứu hai tiếng đồng hồ, các bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu rồi lắc đầu với gia đình ở bên ngoài.

“Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

Bà nội Cố đau lòng tựa vào trong ngực mẹ Cố: “Ôi trời đất, sao ông lại bỏ lại một mình tôi.”

Nhan Ngôn cũng giữ nước mắt, cô nhanh chóng chống đỡ Cố Diệu Chi sắp ngã xuống: “Nén bi thương…” Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện trong nhiều tháng qua.

Cố Diệu Chi xoay người ôm chặt Nhan Ngôn, nhẹ nhàng nức nở trên vai cô, nhưng nỗi khổ sở của anh rất nhanh kết thúc, bởi vì nhà họ Lâm đã tới, ai cũng đang chờ xem ông nội Cố quá đời, trong thời điểm hỗn loạn nhất muốn kéo anh xuống ngựa!

Cố Diệu Chi khôi phục trạng thái mặt lạnh lúc trước, Nhan Ngôn ở bên anh nhiều năm, tự nhiên biết khi nào cô cần đeo mặt nạ khi nào không.

Anh thuần thục ứng phó với từng công kích của thiếu gia nhà họ Lâm, thành thạo trả lời các câu hỏi mà cổ đông thăm dò, bất cứ ai cũng có thể ngã xuống nhưng anh thì không thể!

Nhan Ngôn không làm được gì khác, chỉ có thể làm bạn an ủi bên cạnh bà nội Cố.

Hậu sự của ông nội Cố còn chưa xử lý xong, phương án sắp tới của doanh nghiệp nhà họ Cố bị lộ ra ngoài, Cố Diệu Chi cơ hồ đóng cửa cho chính anh ở lại công ty, hoàn toàn không có thời gian về nhà, Nhan Ngôn mỗi ngày ba bữa đưa đến phòng làm việc của anh, đặt anh trên bàn trà, rồi lặng lẽ rời đi.

Cố Diệu Chi không phải đang ở trong phòng làm việc thì chính là phòng họp, giữa hai gian phòng chỉ có một lớp kính một chiều. Nhan Ngôn nhẹ nhàng đặt thùng giữ ấm rồi rời đi, dừng lại một chút.

Mấy lần đàm phán phán đều thất bại, Thư Đằng nhìn dáng vẻ sốt ruột của Cố Diệu Chi cũng không biết nên làm gì, đang nhìn sắc mặt của người ngồi phía sau bàn làm việc, làm cho Linh Tâm cũng trở nên luống cuống tay chân, anh lơ đãng nhìn cô ta rồi nhẹ nhàng ôm cô ta vào trong ngực, bàn tay vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của cô ta, nhẹ nhàng và an ủi. 

“Nhà họ Phương cũng không chịu hỗ trợ sao?” 

Cố Diệu Chi không nói gì, hiện tại ở tập đoàn nhà họ Phương tất cả đều nằm trong tay Phương Vũ, nhưng Phương Vũ chậm chạp không có động tĩnh, anh cũng không đoán ra được có ý tứ gì.

“Nghe nói anh ấy vẫn đang ở nước ngoài, có khả năng còn không biết…”

“Nhan Ngôn không nói cho Phương Vũ sao?” Cố Diệu Chi vuốt ve mái tóc dài của cô ta, bàn tay căng thẳng, Linh Tâm cũng khẩn trương theo, quả nhiên… Không bình thường.

“Bọn họ thường xuyên liên hệ sao?”

“Cái gì em cũng chưa nói.” Linh Tâm làm nũng chôn vào lòng anh, nhưng Cố Diệu Chi không nhàn rỗi như thường ngày mà triền miên cùng cô ta. 

Một ngày nọ, Nhan Ngôn đi tới văn phòng đưa cơm cho Cố Diệu Chi, đặt đồ giữ lên bàn trà, anh cũng không ngước mắt lên nhìn cô.

Nhan Ngôn đi tới trước bàn làm việc, nhăn nhó ngượng ngùng nhìn người trước mắt đang xử lý hồ sơ cho công ty.

“Thật ngại quá.”

“Ừ.”

“Đây là, thứ mà cậu bảo Thư Đằng mang cho em…”

Cố Diệu Chi nâng ánh mắt lên, lần đầu tiên nhìn người trước mắt thật kỹ: “Tôi đã quên mất thứ gì rồi, lấy ra đây tôi xem.”

Anh nhìn kỹ, mới nhớ ra đó là một “đơn ly hôn”. Nhà trai và nhà gái đã ký tên, ngày là sau khi ông nội qua  đời, nếu ông nội đã qua đời, cuộc hôn nhân của anh và Nhan Ngôn cũng không có bất kỳ điều gì ngăn cản và ràng buộc.

“Tôi biết rồi.”

Nhan Ngôn gật đầu: “Vậy em đi trước.”

Nhìn vào thỏa thuận ly hôn không công bằng này, đơn giản chỉ là cho cô một ít tiền để cô ấy cút đi, tất cả mọi thứ trong nhà họ Cố cũng không có quan hệ với cô.

Cố Diệu Chi cất đơn ly hôn vào trong ngăn kéo, gọi điện thoại cho Thư Đằng:

“Thư Đằng, chuyện ly hôn để một thời gian nữa đi.”

Sau khi nói xong, anh cau mày suy nghĩ thật lâu, không biết vì cái gì bỗng nhiên không muốn ly hôn.

Thật ra một tháng qua, Phương Vũ cũng ở nước ngoài xử lý chuyện quan trọng, sau khi về nước mới biết được tin ông nội Cố qua đời, không chỉ lập tức để cho tập đoàn nhà họ Phương không một chút ràng buộc nào vì xí nghiệp nhà họ Cố ra tay giúp đỡ, rồi vội vàng chạy đến nhà họ Cố an ủi bà nội Cố.

Mấy ngày nay Nhan Ngôn vẫn ở nhà cũ chăm sóc cho bà nội, hai người vừa gặp mặt, nước mắt của Nhan Ngôn cũng nhịn không được chảy ra, hai người ôm nhau, anh ấy cũng chỉ là muốn cho Nhan Ngôn một bờ vai đáng tin cậy mà thôi.

Buổi tối cô trở về biệt thự phía tây thành đúng giờ, Cố Diệu Chi cuối cùng cũng về nhà nghỉ ngơi, sau nửa đêm anh như thường lệ đi xuống tầng hầm, cô xoay người nhìn thấy ánh mắt của anh, dịu dàng đi qua giúp anh cởi âu phục ra: “Gần đây vất vả rồi.”

Anh cầm tay của cô đang cởi thắt lưng anh, tựa như đùa giỡn nói: “Phương Vũ đã trở về?”

“Đúng vậy, hôm nay đi thăm lão phu nhân.”

Cố Diệu Chi nâng cằm cô lên nhìn một lúc: “Hai người đã từng có chưa?” Anh chú ý đến sắc mặt đang biến hóa của cô, cố gắng tập trung tầm mắt của mình nhìn anh, trong mắt tất cả đều là bị thương. 

“Cái gì?”

Anh không chờ đợi nhiều nữa, chỉnh lại quần áo của chính mình, nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô khiến người ta hận không thể ăn vào bụng ngay lập tức.

Phương Vũ ngày hôm sau đến biệt thự tây thành thăm người anh em tốt của mình, thuận tiện nhắc tới chuyện anh ấy đi Mỹ một tháng,

“Người anh em tốt của tôi đã qua đời, vợ của cậu ấy cũng vì tình mà đi theo, vẫn còn hôn mê, tôi muốn mượn Nhan Ngôn một tháng, đi chăm sóc con cái của anh ấy.”

Cố Diệu Chi nhìn về phía  Nhan Ngôn đang ngồi xổm chuẩn bị cafe: “Tùy ý.”

Ánh mắt âm ngoan của Cố Diệu Chi, không có bao nhiêu người nhìn thấy, Linh Tâm dựa vào sofa, sắc mặt như cười như không, cô ta luôn cố ý vô tình cùng Cố Diệu Chi nhắc tới đề Phương Vũ và Nhan Ngôn tiếp cận tin tức, loại thời điểm này Phương Vũ cư nhiên còn đặc biệt đến mang Nhan Ngôn đi, điều này đối với Linh Tâm chính ta một tin tức tuyệt vời.

“Bây giờ em đi có hơi không phù hợp, phải không? Lão phu nhân bên kia…”

“Tôi sẽ nói chuyện này, lão phu nhân tâm địa Bồ Tát.”

“Thiếu gia đã đồng ý, em không có ý kiến.” Nhan Ngôn và Phương Vũ cùng nhau nhìn về phía Cố Diệu Chi

Cố Diệu Chi bưng café lên: “Tùy ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.