Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1114: Mạo hiểm mạo hiểm (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc này, Vinh Phỉ đột nhiên kéo tay cô: “Cô ngốc à! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau chạy đi?”

“Vinh Phỉ! Ông của tôi ơi!--------” An Kỳ Nhi bị anh kéo, chạy vù vù -------

Sau lưng, những con rắn kia như nổi điên: “ tê tê” đuổi theo bọn họ!

An Kỳ Nhi thật muốn mắng....! Cô lớn như vậy, chưa từng phải trải qua nhiệm vụ nào chật vật như thế này! Trước kia ghê gớm lắm là bị người đuổi theo, còn bây giờ....Cô, đặc biệt....lần đầu tiên bị rắn đuổi!

Nhưng, trên giày của cô có vương xà tinh hoa, cô sợ cái gì a! Cho dù bị mấy chục con rắn bao vây, trừ việc chán ghét, cô cũng không bị ảnh hưởng gì đến tính mạng.

Bây giờ lại thất bại, cô muốn hất tay Vinh Phỉ ra, vùng vẫy cũng không ra. Người này, một bên kéo tay cô chạy, một bên còn có thể hướng sau lưng vung đao!

Cỏ sương mù------- Vinh Phỉ giống như có đôi mắt phía sau, anh không quay đầu lại, chẳng qua nghe âm thanh là có thể chính xác chém con rắn thành hai đoạn.

An Kỳ Nhi cũng lười mắng anh, thấy một con rắn lao về phía Vinh Phỉ, cô giơ tay chém xuống, chạy như bay tới sau lưng giúp anh chém sạch toàn bộ rắn độc.

Hai người bận rộn đầu đầy mồ hôi! Tim của An Kỳ Nhi như đập “đùng đùng“. So với cô, Vinh Phỉ không khá hơn bao nhiêu nhưng anh vẫn rất điềm tĩnh, hoàn toàn không bị cảnh tượng này làm cho sợ, nhưng là...Phía sau bọn họ, rắn độc bò tới ngày càng nhiều!

Mùi vương xà bôi ở lòng bàn chân An Kỳ Nhi cũng sắp bay hết! Tụi rắn kia giống như cũng không sợ cô: “ tê tê” lao tới chỗ cô.

“Vinh Phỉ! Cái tên đàn ông thối này! Chờ tôi trở về, không thể không nghĩ cách giết chết anh!”

An Kỳ Nhi lấy bình thủy tinh ra, chợt ném về phía sau lưng. Tụi rắn kia lập tức lui về sau, hai người nhân cơ hội chạy thật nhanh về phía trước!

Trên đầu, trực thăng đang bay lòng vòng -------

Gió thổi lớn, cản trở tốc độ bọn họ, tụi rắn độc hoàn toàn không chịu thua, trong nháy mắt lao về phía bọn họ.

Vinh Phỉ đột nhiên đưa tay ôm lấy eo An Kỳ Nhi, đi về phía trước nhảy lên, cánh tay anh vươn ra bắt lấy thang dây: “Đi thôi-----”

An Kỳ Nhi ngay lập tức cảm giác hai chân bị nhấc bổng khỏi mặt đất, trực thăng bay lên không trung. Dưới chân, tụi rắn độc nhảy phốc lên, Vinh Phỉ hất chân. “lốp bốp, lốp bốp” đạp bay mấy con.

Thật là mạo hiểm!

May là tim An Kỳ Nhi cũng đập rộn lên. Cô đột nhiên muốn nghĩ cho Vinh Phỉ một cái tát!

“Vinh Phỉ! Anh rốt cuộc có ý gì? Anh không phải đồng ý để tôi làm nhiệm vụ sao? Tôi đã nhận nhiệm vụ, sao anh lại đổi ý?

Cô giơ tay lên, chỉ chỉ trên đầu mình.

Vinh Phỉ gian xảo nhếch miệng, gương mặt đẹp trai tiến gần đến cô, nhìn cô: “Không có cách nào khác, đồ là tôi hái về, nhiệm vụ của cô thất bại. Vật kia chỉ có thể ở trong đầu cô thôi.”

“A!!!” An Kỳ Nhi liền tát anh: “Bốp------” một tiếng giòn giã!

Má trái Vinh Phỉ trở nên cay cay, anh nhếch mép, buông eo cô ra, một mình vịn thang leo lên.

An Kỳ Nhi như muốn bùng nổ! Cô giận như điên lên!

“Tôi muốn giết anh! Tối nhất định phải giết chết anh! Vinh Phỉ------!”

An Kỳ Nhi nghiến răng, nghiến lợi, vành mắt sắp nứt, cô muốn buông tay, trực tiếp từ trên thang nhảy xuống, để cho cô trở thành mồi cho bọn rắn độc!

Leo lên phi cơ, Vinh Phỉ lấy nắm cỏ trong túi ra, lại móc ra nửa đoạn thân rắn, anh nhanh nhẹn lấy ra mật rắn, tất cả đưa cho Lăng Vi: “Mau ăn...!”

Vừa mới bò lên An Kỳ Nhi lập tức trợn to hai mắt....

Vừa rồi cô cùng Vinh Phỉ trải qua toàn bộ quá trình vạn phần nguy hiểm. Trong hoàn cảnh đó, anh ta lại len lén giấu nửa thân con rắn sao?

Anh ta làm sao làm được? Anh ta lúc nào lại làm được?

An Kỳ Nhi nhìn Vinh Phỉ kỳ quặc, nói thật, chính cô đã chuẩn bị đầy đủ, đi hái cỏ kia cũng không chắc mang nửa thân con rắn trở về.

Người đàn ông này biến hóa hay sao?

Vinh Phỉ đưa mật rắn và độc cỏ khô Diệp Đình, nghiêng đầu liếc nhìn An Kỳ Nhi: “Tại sao đột nhiên lại nhìn tôi với ánh mắt sùng bái như vậy? Thích tôi sao?”

An Kỳ Nhi liếc anh, hừ lạnh nói: “Thích anh, còn không bằng thích một con heo.”

Vinh Phỉ gật đầu nói: “Ừ, cũng không tệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.