Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1117: Trong đầu cô chính là anh (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình vẻ mặt trấn định.

Anh ôm cô, đưa cô về chỗ ngồi xong: “Hay là ngồi một chút, máy bay xóc nảy, khéo lại ngã.”

Cả người Lăng Vi như muốn nổ tung!

Cô ngồi xuống, lo lắng hỏi anh: “Cỏ này... có phải dược tính quá mãnh liệt hay không? Đại Bảo, Nhị Bảo liệu có chịu được không?”

Cô giờ chỉ muốn cởi quần áo, trực tiếp ngâm người vào nước lạnh! Có thêm khối băng lớn nữa thì tốt!

Diệp Đình trấn an cô: “Không sao đâu, em nằm một lát, giờ thuốc đang phát huy tác dụng, tốt nhất em nên nằm xuống.”

Lăng Vi vội nằm xuống ghế, gối đầu lên chân Diệp Đình.

Diệp Đình đặt tay lên trán cô, dịu dàng vuốt tóc cho cô. Anh đau lòng thay cô xoa bóp huyệt thái dương... Tay anh đặt trên trán cô cũng cảm nhận được cơ thể cô đang cực kỳ nóng!

Gáy cô đã lấm tấm mồ hôi, chân cô cũng ướt đẫm.

Lăng Vi không sợ nóng, không sợ nhiệt.

Cô chỉ sợ dược tính của thảo dược này quá lớn, không tốt đối với con! Vừa rồi cô còn ăn mật rắn! Cô đột nhiên thiếu kiên nhẫn hỏi Diệp Đình: “Hai thứ này rốt cuộc có thể ăn được không? Nhỡ con có vấn đề gì!”

Cô gấp gáp nói!

Diệp Đình dịu dàng trấn an cô nói: “Đừng gấp, cứ từ từ nói.”

Lăng Vi phụt cười một tiếng: “Đáng ghét! Ài! Khó chịu muốn chết!”

Khó chịu cũng chỉ là khó chịu, chủ yếu là cô lo lắng thôi!

Diệp Đình không nói gì, chỉ nhẹ vỗ lên tay cô. Lăng Vi rất muốn nổi đóa nhưng Diệp Đình lúc nào cũng như vậy khiến cô không thể làm gì được.

Dần dần, tâm tình cô cũng bình ổn lại.

Diệp Đình phân phó cho trực thăng trực tiếp đi tới chỗ bác sỹ Chung. Cô được chính tai nghe lão tiên sinh chẩn đoán bệnh hẳn sẽ yên tâm hơn.

Dù anh chắc chắn thảo dược này không vấn đề gì, nhưng.. thực ra thì trong lòng anh vẫn có chút thấp thỏm.

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, xoa lưng cho cô, cố gắng dời lực chú ý của cô, anh nói: Em thiết kế "Mustang" xong là muốn đưa ra thị trường ngay, còn có "Scooter dành cho người cao tuổi" cũng muốn phổ biến rộng rãi trong thành phố. Tiếp đây, em sẽ rất bận rộn rồi.”

Lăng Vi lập tức nở nụ cười.

Cô cầm tay anh: “Đúng! Còn có xe mới của em nữa, giờ trở về sẽ tiến hành thử nghiệm! Lần trước em nói đến nâng cấp toàn diện động cơ, thử nghiệm cũng hoàn thành cả rồi!”

Vừa nhắc tới xe, cô hứng phấn, hai mắt cũng sáng lên, cảm giác nóng cũng giảm bớt không ít.

Diệp Đình dịu dàng vỗ về khuôn mặt ửng hồng của cô.

Không gian yên tĩnh trên trực thăng.

An Kỳ Nhi vậy mà cũng có thể ngủ, Vinh Phỉ lạnh giọng cười nhạo: “Tính cảnh giác của sát thủ đâu rồi, nhỡ trong chúng ta có một người xấu thì cô ta cũng phải chết một trăm lần rồi.”

Lăng Vi cười nói: “Cô ấy biết chúng ta ở đây không có người xấu... Người ta là sát thủ, đặc biệt có thể phân biết ai tốt ai xấu, đơn thuần như chúng ta, người thiện lượng, trong mắt cô ấy cũng chỉ là giai đoạn nhà trẻ mà thôi.”

Vinh Phỉ cười nói: “Em cho rằng cô ta đẳng cấp cao sao? Diễn không ra, nhìn chút là người ta có thể nhìn ra ngay được.”

Lôi Đình đột nhiên xen vào nói: “Tôi không nhìn ra, tôi thấy cô ấy rất được.”

Vinh Phỉ hừ một tiếng: “Đó là bởi vì cô ngu, không phải vì cô ta tốt.”

An Kỳ Nhi mơ màng ngủ, giấc ngủ của cô không sâu, cô chưa bao giờ ngủ say. Từ lúc năm tuổi, lúc nào ngủ cô cũng phải đề phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.