Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1135: Cậu là mặt trời trong tôi (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Câu kia của anh: “Em đó....” Tràn đầy sự bất lực cùng trách phạt ngọt ngào.

Diệp Đình nắm tay Lăng Vi: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này trước, bên ngoài giao cho nhóm bóng tối đối phó.”

Lúc Lăng Vi xuống trực thăng, cô lập tức bị mụ mị, bởi vì...cô phát hiện....Đây không phải là cái trụ sở mới vừa rồi kia sao?

Nhưng...tại sao không có bất kỳ dấu vết bị pháo súng tấn công?

Quân Dương nín cười, giới thiệu cho bọn họ: “Đây là căn cứ số hai của em...Cấu tạo bề ngoài và nội bộ hoàn toàn giống căn cứ số một.”

Lăng Vi kinh ngạc “Hả?”: “Quân Dương, chú thật có tiền...”

Quân Dương cười to thoải mái: “Bây giờ từ kia đến kia, giống như căn cứ này, em còn có ba cái.”

“Phốc ----” Đây không phải là có tiền, đây là có quá nhiều tiền a...

Quân Dương tranh thủ thời gian để cho mọi người làm việc, anh vốn không nghĩ tới cái tên bác sĩ lại bán đứng bọn họ.

Cái tên đó, nhưng… anh ta là bạn cùng trường thời đại học, lúc ấy nhân phẩm anh ta rất tốt, không thể nói là tốt hơn, tại sao đột nhiên lại biến thành loại người như thế này.

Quân Dương khó chịu đi đến phòng cứu thương, trong phòng cứu thương người bạn học kia đang nằm.

Đầu của người đó bị đập rách một mảng lớn, bác sỹ đang xử lý vết thương cho hắn ta, chuẩn bị kim khâu.

Lúc này, hắn ta đã tỉnh lại.

Quân Dương đi tới đứng cạnh hắn, trong người đầy phức tạp, ưu tư khó chịu.

Tên bác sĩ đó cười lạnh, làm bộ không để ý tới biểu tình của Quân Dương.

Quân Dương trong lòng khó chịu đến sắp hít thở không thông, hai mắt anh đỏ thẩm hỏi hắn: “Tại sao cậu lại bán đứng chúng tôi? Chỉ vì chút tiền đó sao? Dương Tình Minh! Tôi có bao giờ bạc đãi cậu chưa?”

Hoàn cảnh Dương Tình Minh đặc biệt khó khăn, lúc lên đại học chính là dựa vào sự tài trợ của Quân Dương, từ đó trở đi anh ta trở thành bạn thân nhất của Quân Dương, Quân Dương đem tiền cùng anh ta hợp chung một chỗ, Mỗi tháng, Quân Dương giành năm ngàn, Dương Tình Minh giành năm trăm.

Chính là loại quan hệ này, Quân Dương vốn dĩ không để bụng. Sau khi tốt nghiệp, Quân Dương bán độc quyền sáng chế, sáng lập căn cứ cho riêng mình. Dương Tình Minh tính cách có chút tự ti, anh ta vốn được một sở nghiên cứu nhìn trúng, nhưng anh ta và những đồng nghiệp khác tính cách bất hòa, anh ta chủ động từ chức. Sau đó, vẫn không tìm được đơn vị phù hợp.

Quân Dương liền đưa ra một mức giá cao, để cho anh ta tới căn cứ của mình.Trước đây, Dương Tình Minh ở bên ngoài sở nghiên cứu, lần cao nhất cộng cả tiền lương lẫn tiền thưởng, một tháng cũng chỉ nhận được mười tám ngàn. Quân Dương mời anh ta đến căn cứ, mỗi tháng cho anh ta năm chục ngàn. Một năm 12 tháng, 600 ngàn tiền lương.

Quân Dương thật không hiểu nỗi...Anh đối với anh ta hết lòng hết dạ...anh ta lại nhẫn tâm bán đứng anh?

Bạn bè của anh rất nhiều, giống như vậy cũng không phải số ít, anh cũng từng giúp đỡ không ít bạn bè. Nhưng là...không có ai giống như Dương tình Minh...

Quân Dương thật sự buồn...

Vết thương trên đầu Dương Tình Minh hẳn rất đau, anh ta cau mày nói với Quân Dương: “Tôi không muốn nhìn thấy cậu, phiền cậu ra ngoài trước.”

Quân Dương cực kỳ thất vọng nhìn anh ta: “Cậu không muốn thấy tôi? Thế tôi liền muốn nhìn thấy cậu sao? Tôi làm gì có lỗi với cậu, để cậu lại đối xử với tôi như thế này?”

Dương Tình Minh nhắm mắt, trên mặt bắp thịt cũng bởi vì chịu đựng mà run lên dữ dội.

Đột nhiên anh ta mở mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Quân Dương: “Đừng đem ánh mắt thương xót của cậu để nhìn tôi! Lão tử hận nhất chính là điệu bộ “đại từ đại bi “của cậu. Hàng ngày cậu không giúp đỡ cái này thì là giúp đỡ cái khác! Cậu cho như vậy là vĩ đại lắm sao? Cậu có bao giờ nghĩ đến trong lòng của những người phải nhận sự giúp đỡ cảm thấy như thế nào không? Cuộc sống của tôi luôn phải núp dưới cái bóng của cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.