Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1205: Từng cánh hoa anh đào rơi (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô suy nghĩ làm sao có thể trả người ta ít tiền. Chẳng qua không nghĩ tới, thật ra nhà phân phối muốn nhất là đại quy mô phát triển lâu dài, ổn định.

Trong lòng cô cảm thấy thật có lỗi với những nhà phân phối này, cho nên cô luôn muốn tận lực bồi thường người ta…

Bây giờ, chồng cô nói cách này, quả thực tốt hơn cách cô nghĩ nhiều!

“Chồng… anh thật lợi hại!” Lăng Vi cười tươi như hoa, cô ôm cổ anh, ngọt ngào, ôn nhu hôn lên môi anh.

Diệp Đình cười lên, nhéo mũi cô: “Còn có nghi hoặc gì đều hỏi anh đi.”

Lăng Vi nói: “Tạm thời không còn gì, chờ em nghĩ ra lại hỏi anh.”

“Ừ.” Diệp Đình ôm cô, đột nhiên hôn lên rái tai cô, râu mới mọc của anh nhẹ nhàng chạm vào da thịt cô, giọng nói từ tính dễ nghe của anh vang lên bên tai cô: “Lợi ích đều cho em, đến lượt anh lấy phúc lợi…”

Lăng Vi cắn răng nghiến lợi đưa tay lôi mặt anh: “Ha ha… Anh đẹp trai biến thành dã thú! Nhìn cái mũi diều hâu, miệng con cóc, mắt con chuột, chân voi!”

Diệp Đình: “…”

Em phỉ báng anh như vậy, không sợ “Tiểu Đình” làm chết em sao?

Diệp Đình mặc cô cười ha ha, dù sao, anh phải lấy đủ tiện nghi… Sau khi nha đầu này mang thai, nở nang không ít, làn da khiến anh yêu thích không nỡ buông tay…

Anh đang hôn cô say sưa, bên ngoài bỗng nhiên có người tới gõ cửa. Giọng Lôi Tuấn truyền vào: “Anh —— ám dạ truyền tin tức về!”

Diệp Đình kêu anh ta đi vào.

Lôi Tuấn mở cửa đi vào, chỉ thấy Lăng Vi đang cúi đầu, cài nút áo…

“…” Lôi Tuấn có lòng muốn chết… Thầm nghĩ hai người thân mật thì thân mật, cũng không cần sửa sang quần áo rồi kêu tôi vào chứ?

Lôi Tuấn trợn trắng mắt, làm bộ ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Lăng Vi đỏ mặt quở trách Diệp Đình: “Anh thiệt là, gấp làm gì!”

Lôi Tuấn hấp tấp nói: “Không có chuyện gì, chị dâu, tôi không nhìn thấy gì…”

Mặt Lăng Vi càng đỏ hơn, tên ngốc Lôi Tuấn này… là ngốc thật… cậu nói lời này, không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?

Lôi Tuấn đứng ngoài bàn làm việc, nhón mũi chân, giọng the thé ca: “Tôi nhìn thấy từng ngọn núi… Từng ngọn núi an an an xuyên…. Từng ngọn núi an an xuyên, hiên hiên ngang ngang…”

Diệp Đình đen mặt: “Cút ra ngoài ——”

Lôi Tuấn cười ha ha: “Giỡn thôi, thật sự không nhìn thấy gì.”

Lăng Vi sửa quần áo ngay ngắn, hừ một tiếng: “Mau nói, chuyện gì?”

Lôi Tuấn “a” một tiếng: “Đúng đúng đúng, thiếu chút nữa quên chuyện chính!” Lôi Tuấn dựa vào bàn, nói: “Nhóm ám dạ vừa gửi tin tức tìm được một căn cứ cỡ nhỏ ở núi Đại Ba!”

“Thật?” Lăng Vi trong nháy mắt kích động: “Ở nơi nào? Mau mở video!”

Mắt phượng của Diệp Đình lóe lên, hiển nhiên anh cũng rất kích động.

Lúc này, anh đã dùng máy vi tính của Lăng Vi kết nối tín hiệu với ám dạ. Thấy thấp thoáng dưới rừng cây, trên màn hình xuất hiện một căn cứ cỡ nhỏ vứt đi. Căn cứ nhỏ này đúng là đủ nhỏ! Thật ra chính là năm nhà gỗ nhỏ, chung quanh nhà gỗ nhỏ đều là đại thụ che trời! Chụp từ trên cao, căn bản không chụp được nhà gỗ nhỏ.

Nếu không phải ám dạ dùng máy lục soát, cũng không tìm ra nơi này có mấy nóc kiến trúc nhỏ như vậy.

Diệp Đình bình tĩnh hỏi: “Trong nhà gỗ nhỏ có gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.