Cô ta biết Lăng Trí muốn bán mảnh đất của cô ta, nhưng Lăng Trí không nói là muốn bán cho chúng ta. Anh rể, lão già Lăng Trí kia cố tình không nói chúng ta muốn mua đất, nói rõ lão già này vẫn muốn bán đất cho chúng ta.”
“Đừng nghĩ đơn giản như vậy...” Vương Vinh Diệu đa mưu túc trí, ông ta gian trá híp mắt lại
Cậu đi hỏi dò Long gia trước xem, nếu Lăng Trí muốn bán đất, ông ta không thể không liên lạc với Long gia được.”
“Được, em sẽ lập tức đi ngay.”
Trịnh Minh vừa muốn đi ra ngoài, ông ta bỗng quay người lại hỏi Vương Vinh Diệu
Anh rể, thằng nhóc là ở thủy cung còn cả thằng oắt con bé tý kia nữa, đều là người thân của Lăng Vi và Diệp Đình, chúng ta có nên ra tay từ chỗ hai thằng nhóc đó hay không?”
Vương Vinh Diệu trợn mắt nhìn ông ta
Đừng gây thêm rắc rối nữa! Nếu cậu muốn thu thập bọn họ, sau này sẽ có cơ hội, trong thời điểm nước sôi lửa bỏng thế này, đừng để cho bọn họ lại nổi lên nghi ngờ!”
“Được, vậy bây giờ em sẽ đi tìm hiểu tin tức của Long gia.”
Trịnh Minh nhờ cháu trai của ông ta, hẹn thiếu gia Long gia ra ngoài, hai người uống rượu ở trong quầy bar. Cháu trai của Trịnh minh bắt đầu huyên thuyên nói chuyện với thiếu gia Long gia.
Hai người uống say trợn mắt nhìn, thằng nhóc này bắt đầu lải nhải, anh ta nói: “Qủa thật... hai ngày trước... ông già nhà tôi định mua đất, hình như là muốn mua... mảnh đất bên cạnh cao ốc Tinh Vân... Còn có một lô đất nữa... Hình như là ở khu biệt thự núi Vân Đính?”
Cháu trai Trịnh Tiểu Kiếm của Trịnh Minh hỏi anh ta
Không phải nhà anh mới mua hai lô đất sao? Còn muốn mua nữa?”
Thằng nhóc kia mơ mơ hồ hồ nhìn về phía anh ta, ợ ra hơi rượu
Ai biết đầu lão già đó bị trúng gió gì? Được rồi… không phải là bảo thằng nhóc Long Văn kia đi mua đất sao, ý của ông ta là, muốn để Long Văn làm chuyện gì đó. Anh cũng biết mà, thằng nhóc con Long Văn kia, là do vợ hai sinh ra, nếu ông già nhà tôi mặc kệ nó nữa, thì nó coi như xong rồi.”
Trịnh Tiểu Kiếm hỏi anh ta
Lão gia nhà anh để Long Văn mua đất, mà không để các anh mua, các anh cũng chịu sao?”
Thằng nhóc kia mở to hai mắt, nhìn anh ta nói
Anh đúng là thằng đần... bây giờ ông già nhà tôi mua đất, mới là chia cho mấy anh em chúng tôi! Anh đúng là thằng đần! Ông ta không cho chúng tôi mua, chúng tôi có thể làm gì? Chẳng lẽ ông ta muốn đuổi chúng tôi đi hả, không dễ vậy đâu!”
Trịnh Tiểu Kiếm cười lạnh, trợn mắt nhìn anh ta, muốn lấy chai rượu đập vào mặt anh ta!
Nhưng Trịnh Tiểu Kiếm nhịn được.
Trịnh Tiểu Kiếm về nhà báo cáo, thuật lại lời nói của thằng nhóc Long gia này lại một lần.
Trịnh Minh và Vương Vinh Diệu bí mật thương lượng với nhau ở trong thư phòng
Anh rể, nếu Long gia thật sự muốn mua đất, vậy chúng ta phải ra tay mua đất trước bọn họ. Nhưng cái giá này không được tốt cho lắm... Anh rể, nếu chúng ta còn muốn mua hai lô đất xây dựng này, lại không thể tự mình ra mặt, vậy chúng ta phải tìm người mua giúp chúng ta.”
Vương Vinh Diệu gật đầu, nói: “Không gấp... cứ để anh suy nghĩ chuyện này cho thật kỹ đã.”