Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1214: Chuyện vui gì lớn? (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi ở nhà, vào nhà kính tưới nước cho hoa với Lăng Trí

Chú, bây giờ trời ấm lên rồi, chúng ta chuyển những chậu hoa này qua viện dưỡng bệnh đi.”

“Được được, ngày hôm qua chú đã liên lạc với viện trưởng, ông ấy nói, hai ngày nay khí trời rất tốt, có thể chuyển hoa qua. Ngày mai tiểu Tiêu nghỉ, vừa vặn bảo nó và tiểu Đông Ni cùng đi chuyển hoa luôn.” Lăng Trí nở nụ cười vui vẻ, ông vất vả nửa năm, cuối cùng cũng đã có thành quả.

Mặc dù quá trình hơi trắc trở, nhưng cuối cùng là hữu kinh vô hiểm(*) đi qua.

(*) Hữu kinh vô hiểm: bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm

“Được!” Lăng Vi vui vẻ nói: “Anh tiểu Tiêu và tiểu Đông Ni chắc chắn sẽ rất vui!”

Ngày hôm sau, Lăng Vi và Lăng Trí bận rộn mang hoa đi tặng viện dưỡng bệnh. Trong xe tải trở đầy hoa tặng, tài xế ngâm nga một bài hát cũ: “Hoa dại ven đường... bạn không muốn hái...”

Lăng Trí cười nói

Đây đều là hoa nhà chúng tôi trồng, không phải là hoa dại...”

Tài xế kia “ cười to “Ha ha, đổi một bài khác: “Đóa hoa nhài xinh đẹp...” Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu, thằng ngốc Lôi Tuấn này sắp khó giữ được địa vị rồi, có người muốn tranh danh hiệu “Kho chứa bài hát Trung Hoa” với anh ta...

Lúc công nhân di chuyển các chậu hoa xuống, Lăng Trí hỏi Lăng Vi

Lão già Vương Vinh Diệu kia cũng không phải là thứ tốt gì, cháu nhớ phải phòng bị ông ta nhiều vào, nói không chừng, bây giờ ông ta đang cử người theo dõi chúng ta, nhìn xem có phải chúng ta đang thông đồng lừa gạt ông ta hay không.”

Lăng Vi mỉm cười cười đáp lại: “Không có chuyện gì, chú đừng lo lắng, cháu đều đã sắp xếp xong rồi.”

Vương Vinh Diệu nào chỉ theo dõi bọn họ, ngay cả Long gia lão cáo già này cũng cho người đi dò xét! Tuy nhiên... lão cáo già này càng đa nghi, ông ta sẽ vùi lấp càng sâu, bởi vì tất cả đều do chính ông ta điều tra được, cuối cùng ông ta thật sự bị lừa, thì đó cũng là do ông ta từng bước từng bước nhảy vào trong hố, ha ha...

Lăng Vi đã sớm tính đến chuyện Vương Vinh Diệu sẽ đi điều tra Long gia, vì vậy trước đó cô đã nhờ Diệp Đình giúp cô nói chuyện làm ăn, đó là để Diệp Đình đi tìm Long gia nói chuyện hợp tác.

Diệp Đình là ai, tổng tài quốc tế Đỉnh Phong!

Anh muốn tìm ai nói chuyện hợp tác, đối phương cũng đều phải nghìn ân vạn tạ! Có thể hợp tác với Diệp Đình, tổ tiên nhà người ta không thiêng chắc chắn sẽ không có cơ hội này! Mặc dù cô khen chồng mình như vậy, hơi không biết xấu hổ tự hào, nhưng Diệp Đình đã ngạo mạn hò hét muốn làm chuyện này.

Không chỉ khiến Long gia động tâm muốn mua đất của cô, cô còn ném chuyện tiểu Khải mua đất xuống trên đầu Long Văn. Cứ như vậy, Vương Vinh Diệu có đập vỡ đầu ra, cũng không ngờ rằng Long Văn đó là giả.

Lăng Vi ngâm nga điệu nhạc, đi tới viện dưỡng bệnh với Lăng Trí. Có thể làm thành chuyện Vương Vinh Diệu là tốt nhất, không làm được cô cũng không tổn thất gì, dù sao chỉ cần có thể làm cho lão già kia chịu ấm ức, là cô đã rất vui vẻ rồi. Huống chi, không làm được chuyện này, cô vẫn còn hậu chiêu! Vương vinh dự xe mới không phải muốn đưa ra thị trường sao...

Dù lão già kia đã biết chuyện Sở Minh Y bị bắt đi, nhưng ông ta không nghi ngờ gì về chuyện con chip, ông ta vẫn cho rằng con chip đó là thật. Bởi vì, ngoài Lăng Vi ra, không có bất cứ ai biết được bí ẩn trong con chip này.

Đây mới là con bài cuối cùng của Lăng Vi, cô để lộ chuyện của Sở Minh Y ra cho Vương Vinh Diệu biết, để tránh cho ông ta suy nghĩ bậy bạ, như vậy ông ta mới yên tâm sản xuất xe hơi!

Lúc Diệp Đình trở về từ trong núi, anh mang về một cái nút kim loại. Anh không vội vàng trở về công ty, mà đổi đường tới viện dưỡng bệnh, cùng trồng hoa với Lăng Vi và Lăng Trí. Hôm nay là ngày nghỉ của Lăng Tiêu, anh ta và tiểu Đông Ni cũng ở đây.

Mấy người chia nhau, người đào hố, người bê chậu hoa, người chuyển bầu hoa vào trong hố, lấp đất, tưới nước...

Tiếng cười nói vang vọng khắp khuôn viên viện dưỡng bệnh, bầu không khí cực kỳ hài hòa.

Mấy ông lão bà lão trong viện dưỡng bệnh đều cảm thấy cực kỳ vui vẻ, sau khi những khóm hoa ngọn cỏ được trồng xuống, không gian xung quanh viện dưỡng bệnh đều trở nên tràn đầy sức sống.

Một cụ ông khoảng 80 tuổi, đi bộ cũng run run... còn giúp trồng hoa hả! Làm cả đoàn người vui vẻ... cười như nắc nẻ.

Tiểu Đông Ni cũng vui vẻ theo, Lăng Vi ôm lấy tiểu Đông Ni vào trong ngực. Trước kia, thằng bé chỉ cần nhìn thấy người cười to, hoặc là ầm ĩ, thằng bé cũng bị dọa sợ tránh về phía sau, hôm nay... thằng bé không lẩn tránh, còn cười đùa theo, mặc dù bé còn xấu hổ cúi thấp đầu, nhưng rõ ràng là đã tốt hơn so với trước kia rất nhiều.

Lăng Vi xoa xoa eo nói: “Ai nha... Không làm nổi nữa rồi, mọi người cứ tiếp tục làm đi.” Cô đi đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh, tay cầm nhánh cây, làm bộ hách dịch nói: “Đều làm tốt cho tôi! Ai không làm xong tôi cho người đó nghỉ!”

“Ha ha ha ——” cả đám người đều vui vẻ cười ầm trời...”Lão địa chủ... Tiểu Vi này!”

Lúc này, chuông điện thoại di động của Diệp Đình reo lên, anh nhận... Lăng Vi nhìn thấy anh hơi hóp mắt, cong môi cười.

Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu

Có chuyện vui! Chuyện vui lớn!” Bây giờ cô cực kỳ hiểu Diệp Đình, chỉ cần anh kéo mông xuống, cô cũng biết anh muốn kéo phân có màu gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.