Ninh Hạ ngồi xuống bên cạnh anh, người một nhà đang trò chuyện, Ninh mẹ hỏi anh: “Con tên gì, ba mẹ con làm gì? Hôm nào hẹn ra ăn cơm chung đi. Bình thường công việc của con có bận rộn hay không? các con quen biết như thế nào? Gửi một tấm hình tới cho chúng ta nhìn xem thử đi?”
Ninh Hạ đưa tay che màn hình của anh: “Anh cứ xem như không nhìn thấy đi....”
Giang Quân nói: “Như vậy sao được? Mẹ em hỏi anh, nếu anh không trả lời, như vậy thật không có lễ phép.”
Giang Quân đều trả lời hết. Vô cùng hiểu chuyện, vô cùng thành thật, hỏi cái gì thì nói cái đó. anh nói: “Ba mẹ con đều là nhân viên cán bộ, chờ có thời gian con an bài để cho mọi người gặp mặt một lần. Bình thường con bề bộn nhiều việc, thường xuyên không ăn cơm được. Cũng may, sau khi gặp Hạ Hạ xong, em ấy nói phải chăm sóc cái bụng của con. Con rất cảm ơn em ấy, cũng rất thích em ấy. Con quen biết với em ấy ở trong sân trường đại học. Vâng, lát nữa con sẽ chụp một tấm hình gửi cho mọi người.”
Ninh Hạ che mặt: “Anh như vậy là không được! bọn họ sẽ hiểu lầm anh thật là bạn trai của em, sau này phải làm sao đây?”
Giang Quân ngước mặt nhìn cô chăm chú nói: “Vậy cứ để cho bọn họ tiếp tục hiểu lầm đi.”
Đột nhiên Giang Quân đưa tay xoa xoa đầu cô, vô cùng ôn nhu....
anh nói: “Đúng, để cho bọn họ tiếp tục hiểu lầm.”
Đột nhiên Ninh Hạ muốn chạy trốn, cô nóng quá! Má ơi! Đây là xảy ra chuyện gì? Cô không thể suy nghĩ nữa! Cô thật thích Giang Quân... thật rất thích, càng tiếp xúc lại càng thích...
anh tốt như vậy, làm thế nào đây? anh nói có ý gì nha? anh để cho cô tới nhà anh nuôi mèo, lại cho cô chìa khóa, cô kéo anh vào lộn nhóm, anh không có thoát ra ngoài, còn trò chuyện với ba mẹ cô rất tốt...
Cái này làm cho cô.... nghĩ như thế nào nha? Cô không muốn hiểu lầm, cũng không được nha!
Đột nhiên cô run run nhìn anh chằm chằm nói: “Có phải anh.... thích em không?”
Đôi mắt đen của Giang Quân nhìn cô chằm chú, anh đỏ mặt cười nói: “Em nghĩ sao?”
Ninh Hạ che mặt lắc đầu: “Không biết...”
Giang Quân đi đến bên cạnh cô ngồi, Ninh Hạ cảm giác cả người đều bốc cháy. Lại nghe anh nói: “Có một bao lì xì, em còn chưa có lấy.”
“À à à ----” Cô vội vàng cầm điện thoại lên, mở bao lì xì ra.
Đột nhiên Giang Quân hôn lên mặt cô “Chụt”, vô cùng nhẹ. Ninh Hạ ngây ngẩn, quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh nhìn cô chằm chằm, hơi thở nóng hổi phà lên mặt cô.
Cả người cô cũng run rẩy, Giang Quân xoa xoa đầu cô: “Đi ngủ đi, trễ quá rồi. Anh thay một tấm ga trải giường cho em, em ngủ trong phòng anh đi.”
Hôm nay anh chuẩn bị ngủ ghế sa lon.
Đột nhiên Ninh Hạ nói: “Hai ta đều ngủ trong phòng đi, em không có ý gì khác. Em tin tưởng nhân phẩm của anh, em không muốn anh ngủ ghế sa lon.”
Giang Quân nhìn cô chằm chằm, đột nhiên bật cười, trong đầu nghĩ, em tin tưởng anh, nhưng mà anh còn chưa chắc chắn tin tưởng chính mình... em cũng đừng xem thường đàn ông....
Ninh Hạ xấu hổ đỏ mặt chạy vào trong phòng của anh. thượng đế ơi! Lúc nãy cô vừa nói cái gì đó? Cô là con gái đứng đắn mà! Sao cô có thể mời một người đàn ông ngủ chung giường với mình chứ?
Ninh Hạ vừa tắm vừa che mặt. Cô thật là mắc cỡ chết đi được, nhưng mà, lại có chút vui mừng! Cô mâu thuẫn nha! quấn quít nha! Một cô gái lại không biết xấu hổ ở trong nhà của một người đàn ông, như vậy được không? Mới quen biết có mấy ngày.... gấp gáp muốn ngủ chung giường với người ta như vậy. Má ơi! Người lúc nãy nói lời này chắc chắn không phải là cô!