Cô ngồi thẳng nói: “Theo như lời anh nói.... vật này thật sự không bình thường nha? Cầm đi hóa nghiệm thử xem?”
Diệp Đình nói: “Ngày anh trở về đã đưa cho Quân Dương hóa nghiệm. Bữa tiệc lúc nãy, là cậu ấy tới đưa nút áo lại cho anh.”
“À...” Lăng Vi vội vã hỏi: “Quân Dương nói thế nào?”
“Cậu ấy nói, chất liệu này.... có có chút đặc thù, mặc dù không quá thường gặp, nhưng mà xe buýt trong núi quả thật có loại kim loại này. Cái nút áo này hẳn là có ai đó trong núi tìm được loại vật chất này sau đó luyện ra.”
Lăng Vi gật đầu, cô suy nghĩ rồi nói: “Vậy... nói không chừng, chính là người của căn cứ thí nghiệm dùng loại vật chất đó làm thí nghiệm, sau đó tinh luyện lại. Làm thí nghiệm còn dư lại, bọn họ không thể trực tiếp vứt bỏ, liền làm thành nút áo, tránh cho rác rưởi không dễ xử lý.”
Diệp Đình nhìn ánh mắt cô chằm chằm, cười nói: “Anh cũng nghĩ như vậy. Bởi vì Quân Dương nói, thủ tục để rèn loại vật chất này vô cùng phức tạp, nhất đình là một đoàn đội cực kỳ chuyên nghiệp mới làm được.
Ánh mắt Lăng Vi sáng lên: “Nói như vậy, nhất định là có căn cứ! Chẳng qua là chúng ta không tìm được!”
Ánh mắt Diệp Đình thâm trầm, không có kết luận.
Lăng Vi đưa tay cầm lấy nút áo chống càm nhìn. Cô lật nút áo trong tay qua lại, đột nhiên nói: “Chồng... có vẻ như em đã gặp cái nút áo này ở đâu rồi!”
Trái tim Lăng Vi thắt lại, cô cẩn thận suy nghĩ, đầu óc hơi không đủ dùng. Từ sau khi mang thai, trí nhớ của cô vô cùng kém, hơn nữa lại càng ngày càng kém.
“Đừng có, gấp, thôi không suy nghĩ nữa.” Diệp Đình xoa trán, ôn nhu hôn lên môi cô: “Mau đi ngủ đi, gần đây mới đưa xe ra thị trường, đã làm em mệt lả.”
“Dạ....” Lăng Vi từ phòng làm việc đi ra, cô nằm trên giường, làm sao cũng không ngủ được. nói thật, cái nút áo kia cô đã gặp qua! Nếu như, có thể tìm được người có nút áo, thì sẽ rất dễ dàng tìm được căn cứ!
Cô suy nghĩ một hồi, bất giác liền đã ngủ.... từ sau khi mang thai, cô liền đặc biệt dễ mệt mỏi, có hai đứa trẻ cùng cướp dinh dưỡng với cô, Hàng ngày cô ngoại trừ ăn ra thì chính là ngủ...
Ngủ, ngủ, cô bắt đầu nằm mơ, nhìn thấy một “hội triển lãm tranh“.... Diệp Đình cử hành triển lãm tranh cho cô, mở triển lãm ở nhà.
Ngày đó người tới rất là nhiều....
Đột nhiên cô mở mắt ra, tỉnh lại!
Triển lãm! Đúng.... cô đã nhìn thấy cái nút áo đó ở triển lãm tranh!
Cô nhanh chút vén chăn lên, đưa chân xuống đất chạy nhanh về phòng làm việc của Diệp Đình: “Chồng --- Em nhớ ra rồi! Cái nút áo đó do một vị họa sĩ vẽ! Em còn nhớ tranh vẽ của anh!:“
Diệp Đình đang phê văn kiện trong phòng làm việc, đột nhiên nghe được cô nói như vậy lập tức đứng lên.
Lăng vi đứng cạnh cửa, cô vừa mở cửa liền nói với anh một câu: “Mau lên, em dẫn anh đi xem!”
Diệp Đình vội vàng ném cây bút, cùng cô đi vào phòng làm việc của cô, máy tính của Lăng Vi có rất nhiều tranh, còn có video toàn cảnh buổi triển lãm.
“Sao --- chính là anh!” Diệp Đình phóng to hình ảnh, quả nhiên nhìn thấy có nút trên áo của người đàn ông này.
Diệp Đình không vui: “Em chú ý một người đàn ông như vậy làm gì? Ngay cả nút áo của người ta cũng nhớ?”
“Phốc --- nói chuyện chính không được sao? Bình giấm chua!” Lăng Vi đưa tay nhéo mặt anh, dùng sức kéo ra hai bên: “Xem dáng vẻ nhỏ mọn của anh kìa! Em trí nhớ siêu quần không được sao? Em đã gặp qua là không quên được không được sao?”
Đột nhiên Diệp Đình lại gần hôn cô: “Sau này không cho phép nhìn đàn ông!”
Lăng Vi hừ: “Anh không phải đàn ông à? Em cũng không thèm nhìn anh!”
Diệp Đình đùa giỡn vô lại: “Trừ anh ra.”
“Hừ ---” Lăng vi làm mặt quỷ với anh, Diệp Đình dùng sức hôn lên mặt cô, trên tay cầm con chuột vòng lấy khuôn mặt người đàn ông này, bởi vì tấm hình này là chụp nghiêng nên không thấy rõ sáng dấp của người đàn ông này ra sao.
Diệp Đình mở video toàn cảnh buổi triển lãm, gõ bàn phím thêm vào một chuỗi khẩu lệnh.
“Hưu hưu hưu.” Tất cả gương mặt có hình dạng tương tự người đàn ông này đểu bị phong tỏa liệt kê ra.