Ai lại chọn để cho công ty phá sản nha.... Vương Tấn tên ngu ngốc này, viết câu thứ nhất như vậy, không phải rõ ràng là uy hiếp họ sao?
Sau khi kết thúc đại hội cổ đông, Vương Tấn vội vàng chuyện đấu giá xưởng và đất.
Chuyện này, tiến hành vô cùng thuận lời, Vương Tấn còn chưa tuyên bố ra bên ngoài, thì đã có một vị phú thương họ Hoàng mua xưởng cùng đất đi. Vương Tấn cầm tiền, lập tức đi mướn xưởng, mua tài liệu, chuẩn bị sản xuất xe mới.
Trong lòng Vương Tấn vui mừng, chuyện Hào Duệ bọn họ bán xưởng, không có công khai ra ngoài, đây là một chuyện tốt đối với Hào Duệ. Nếu mà tin tức này truyền rao ra ngoài,, danh dự của Hào Duệ bọn họ sẽ lại bị thương nặng một lần nữa.
Lăng Vi cùng Diệp Đình lấy giá thấp mua được xưởng cùng đất của Hào Duệ, Diệp Đình mời rượu vị phú thương họ Hoàng kia: “Cảm ơn Hoàng tổng hỗ trợ, Diệp mỗ mài bà một ly.”
Ông chủ Hoàng vội vàng cụng ly với anh: “Bất quá chỉ là chuyện nhỏ thôi, hạng mục mà Diệp tiên sinh muốn hợp tác với tôi, chúng ta dành ra chút thời giờ bàn bạc.”
Diệp Đình nhàn nhạt gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Trong phòng làm việc, Lăng Vi nắm khế đất trong tay, ánh mắt chua xót.... Xưởng cùng đất này, đều là của Long Đằng! Đều là sản nghiệp của ba mẹ cô!
Bị Vương gia chiếm đoạt nhiều năm như vậy! Rốt cuộc cô đã lấy về được.
Hốc mắt Lăng Vi nóng bừng, cô vì ngày hôm nay, trái tim đã chảy máu bao nhiêu năm?
Cô che mặt khóc lớn.... Cầm khế đất, đi tới trước mộ bia của Lăng Phong và Trầm Minh Nhược.
Diệp Đình đi cùng cô, anh đỡ cô quỳ xuống.
Lăng Vi đặt khế đất trước hình ba mẹ cô, trong lòng lặng lẽ nói: “Ba mẹ, con đã lấy xưởng và đất của Long Đằng về lại, con muốn trọng chấn Long Đằng! Hai người nhất định phải nhìn con nha!”
Diệp Đình quỳ xuống bên cạnh cô, nhìn hình của Lăng Phong và Trầm Minh Nhược chằm chằm.... Anh không biết nên nói gì với họ, anh nhấn mở máy gọi video, để cho tiểu tổ Ám Ảnh báo cáo tình huống.
Tiểu tổ Ám Ảnh bên kia nói: “Tiên sinh, Bảo La - Lộ Dịch Tư được mang về nhà. Phu nhân Ngả Lâm Đạt buộc ông ta giao tất cả tài sản và cửa hàng cho bà ta, Bảo La không chịu, Ngả Lâm Đạt nổi điên, bây giờ Bảo La sắp bị Ngả Lâm Đạt hành hạ chết. Chúng tôi phát hiện một ít tại liệu mới, lập tức truyền cho bà.”
Diệp Đình tắt cuộc gọi, hy vọng ba mẹ.... có thể nghe được kết quả của Bảo La - Lộ Dịch Tư.
Loại người bẩn thỉu như vậy, không xứng chết trong tay anh và tiểu Vi, bọn họ trả ông về, tự nhiên sẽ có thủ đoạn tàn nhẫn hơn chờ ông.
Trời làm bậy, có thể cứu. Tự làm bậy, không thể cứu!
Bảo La - Lộ Dịch Tư! Ông làm quá nhiều chuyện ác, cứ từ từ trả đi --- còn sống trả chưa hết, vậy thì xuống địa ngục trả tiếp.
Trên đường từ mộ địa trở về, Diệp Đình tiếp nhận một ít hình cũ của Bảo La từ thành viên của tiểu tổ Ám Ảnh.
Một tấm trong đó.... là Diệp Khanh đang khiêu vũ cùng một người đàn ông cao lớn trong tiệc cao cấp.
Người đàn ông này đeo mặt nạ, nhưng từ đường ranh mặt, người đàn ông này tuyệt đối là một người vô cùng đẹp trai!
Tiếp, một tấm hình là người đàn ông này trúng đạn, bị người đuổi giết, hiển nhiên là đàn em của Bảo La đang đuổi giết người đàn ông này, sau đó chụp những tấm hình này lại báo cáo tình hướng với Bảo La.
Máu trong người Diệp Đình lập tức sôi trào lên! Người đàn ông này là.... cha của anh ----
Là Bảo La - Lộ Dịch Tư làm cho cha anh bị thương! Cả người Diệp Đình đều sắp nổ tung! Lăng Vi ôm anh, cô cầm tay anh: “Chồng, bây giờ quan trọng nhất là chúng ta phải tìm ra cha nha....”
Ngón tay của Diệp Đình đang run run đột nhiên ngừng lại, anh mở máy vi tính ra, để cho tiểu tổ Ám Ảnh chép toàn bộ những tấm hình này vào máy vi tính, sau đó truyền cho anh.
Diệp Đình tiếp thu được hình văn kiện, lập tức truyền chỉ thị vào điện thoại.
Dưa theo tỷ lệ thân thể, đặc thù gương mặt, Diệp Đình kiểm tra tin tức người này từng li từng tí.