Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi trừng anh, biết là anh đùa giỡn. Chồng cô, cô còn hiểu hơn ai hết. Cho dù những cô gái điêm dúa ngoài kia lột sạch hết đứng trước mặt anh, anh cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn, hừ --- chính là tự tin như vậy!
Lăng Vi cố ý nói: “Ai nha.... mạng em khổ nha.... gả cho một tên cầm thú (gầy) nha....”
Diệp Đình cúi đầu, nhìn toàn thân mình: “Gần đây quả thật là gầy không ít. Đã đói mấy tháng, cũng không ăn được mấy bữa.”
Nháy mắt Lăng Vi hiểu....
“Là em bỏ anh đói đến gầy đúng không....” Lăng Vi giơ tay lên dùng sức xoa xoa mặt anh: “Chờ sinh đứa bé xong, em sẽ bồi thường cho anh thật tốt.”
Diệp Đình cúi người nhẹ nhàng hôn bên tai cô: “Anh cũng sẽ bồi thường em thật tốt.”
“Hừ, ai muốn anh bồi thường. Chúng ta không thể bồi thường, chúng ta phải hưởng thụ thật tốt.... đó là chuyện phù hợp cao của tâm linh và thân thể, chuyện tốt đẹp nhường nào, làm sao có thể gọi là bồi thường đâu!”
“Có đạo lý, tâm linh cùng thân thể chúng ta, phải trò chuyện tốt hơn, sau đó kết hợp chặt chẽ.”
Lăng Vi cười to: “Ha ha, hai chúng ta nghiêm túc nói bậy như vậy, thật được sao?”
Diệp Đình cực kỳ yêu thân thể nhỏ bé của cô, ôm lấy, dùng sức hôn lên mặt cô, lại dán lỗ tai vào bụng cô cẩn thận lắng nghe: “Bính ---”
“Bính ----” Lại một chân! Diệp Đình rõ ràng cảm thấy bụng cô nhô ra, ánh mắt Diệp Đình lộ ra vẻ kinh hoảng, thật giống như hai thằng nhóc này muốn đá văng bụng vợ anh vậy.
Lăng Vi lập tức nói: “Không sao, cái này là còn nhỏ đâu, chờ lớn hơn chút nữa, anh sẽ có thể thấy hai thằng nhóc xí xô xí xào trong đó đâu....”
Diệp Đình: “....”
Biểu tình kia của anh, làm cho Lăng Vi buồn cười.
Lăng Vi cười vỗ bụng, “Bính ----” lại nữa!
“Hai đứa bé này thật tinh nghịch...” Lăng Vi mở điện thoại lên, mở nhạc cho hai đứa bé nghe, một bài hát vô cùng êm ái dễ chịu. Để cho hai tiểu bảo bảo cũng bắt đầu bơi lội, dán vào bụng cô nghe tiếng nhạc.
Lăng vi nói: “Bọn nhỏ cũng dán sát vào đây nghe.... anh mau nói chuyện với tụi nhỏ. Giọng nói trầm thấp từ tính của cha, bọn nhỏ rất thích.”
Ánh mắt Diệp Đình ôn nhu đến sắp chảy ra nước.... anh ôn nhu nói: “Các con tốt....”
“Phốc ha ha ha....” Lăng Vi che mặt: “Tốt cái đầu anh, nói cái khác.”
Diệp Đình hấp tấp nói: “Các con đừng tinh nghịch nha, mẹ mang thai các con rất cực khổ, các con phải ngoan ngoãn.”
Tay của anh sờ lên bụng cô, đột nhiên thằng nhóc nắm tay lại bên trong bụng Lăng Vi. Nháy mắt Lăng Vi cảm thấy bụng bị nhéo, cô nói: “Có một đứa bắt tay với anh đâu.... không biết là trai hay gái.”
Diệp Đình khẳng định nói: “Đây tuyệt đối là con gái, khác phát hút nhau mà!”
Lăng Vi cười đau bụng: “Sau này, con gái thuộc về anh, con trai thuộc về em. Em và con trai cũng khác phái hút nhau!”
“Vậy không được!” Diệp Đình lập tức không chịu: “Con gái của anh, em cũng là của anh. Con trai không cần, để cho nó tự lực cánh sinh.”
Đứa bé trai trong bụng Lăng Vi khóc lớn “Oa oa”, đây là loại cha gì? Đây là loại cha gì? Con nói cho cha, bây giờ con đã có thính lực rồi! Cha nói, con cũng nhớ đâu! Cha cứ..... chờ - đó - cho - con ----
Hừ!
Trở lại căn cứ, Hồ lão và Chung lão gọi điện thoại hỏi tình huống của Lăng Vi, tiến vào tháng sáu, cô cũng mang thai lớn tháng. Đến bảy tháng, sẽ có chút nguy hiểm....
Bởi vì là sinh đôi, tình huống của cô có chút đặc thù, sợ là sẽ sinh sớm.
Lăng Vi nói: “Luôn cảm thấy mệt mỏi..... còn luôn không thở nổi...”
Hồ lão nói: “Đó là thai nhi chèn ép, lúc cô không thở nổi, phải thở bằng ống dưỡng khí. Bởi vì cô là sinh đôi, phải chú ý nhiều hơn người khác. Mỗi lần hút dưỡng khí là 30 phút, nếu không đứa bé thiếu dưỡng khí, sẽ ảnh hưởng đến phát triển.”
“Được....” Trong trụ sỡ của Quân Dương có ống dưỡng khí, mỗi sáng Lăng Vi đều phải hít thở một lần.
Cô và Diệp Đình không gấp về nhà, bọn họ ở lại căn cứ chờ Hàn Yến.
Mắt thấy sắp đến ngày một tháng sáu.... không biết Hàn Yến có thể giải phẫu thành công hay không.