Cuộc giải phẫu này của Hàn Yến.... vô cùng phức tạp.
Nhất là trạng thái của Diệp Khanh còn không ổn định.... thật là làm cho người ta lo lắng. nhưng mà, Hàn Yến không chờ được, tiếp tục chờ nữa, thân thể sẽ sụp đổ...
Bây giờ việc Diệp Khanh phải làm, là chữa trị những tế bào bị tổn thương của Hàn Yến, còn phải xây dựng “công trình phòng ngự” trong thân thể anh. Theo như lời Lăng Vi nói, chính là muốn “thay đổi máu quy mô lớn.”
Nghĩ như vậy đều cảm thấy dọa người, thực hành, lại càng khó khăn.
Dù có một chút sơ xuất nhỏ, người này..... có thể sẽ không ra được nữa.
Lúc cửa phòng giải phẫu mở ra.... Lăng Vi cùng Diệp Đình khẩn trương nhìn xung quanh. Ba mẹ Hàn Yến lo lắng đến run lẩy bẩy.... Angle vẫn luôn chắp hai tay, yên lặng cầu nguyện. Hàn Linh Tê cũng nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Anh, anh nhất định phải bình an...”
Hôm nay, người trong trụ sở vô cùng đông đủ.
Tiểu tổ mười người cẩn thận đứng ngoài cửa phòng giải phẫu chờ, Diệp Đình, Lôi Tuấn, Tần Sanh, Vinh Phỉ, Lôi Đình, Tạp Nhã, còn có Hàn Yến, Quân Dương, Chính Hiền ở trong phòng giải phẫu, ngay cả tiểu bát thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng gọi video cho bọn họ.
Bởi vì thiết bị theo dõi trên người tiểu bát quá nhiều, anh không muốn mang đến phiền toái cho Quân Dương, cho nên chỉ có thể gọi video cho bọn họ.
“Anh sáu sao rồi?” Tiểu bát không thấy được tình huống bên trong, trong lòng thấp thỏm.
Lôi Tuấn nói: “Còn chưa có đi ra, chỉ mới mở cửa thôi.”
Tạp Nhã cùng Lôi Đình vô cùng lo âu, Lăng Vi cầm tay hai người: “Phải tin tưởng bọn họ, nhất định sẽ giải phẫu thành công.”
Bụng của Lôi Đình cũng hơi to rồi, cô dựa vào trong ngực Hoa Thiểu Kiền, cảm thấy có chút không đứng vững. Hoa Thiểu Kiền ôm cô ôn nhu an ủi: “Cậu ấy sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm.”
Lôi Đình muốn gật đầu, lại không dám gật... trái tim treo lơ lửng, rất sợ Quân Dương từ bên trong đi ra, nói những lời làm bọn họ không tiếp nhận nổi.
Rốt cuộc cửa phòng giải phẫu mở, Quân Dương đi ra. Anh lấy khẩu trang xuống, cả người mồ hôi đầm đìa, giống như đã mệt lả rồi vậy. Cuộc giải phẫu này của bọn họ dùng hết bốn ngày ba đêm!
Mỗi người bọn họ đều phải tập trung tinh thần cao độ, đừng bảo là ngủ, nghỉ ngơi, cho dù là thần kinh buông lỏng chút xíu, như vậy đều có thể gây nguy hiểm trí mạng cho Hàn Yến.
Cả người Quân Dương đều run rẩy.... đoàn người xông lên đỡ anh. Chỉ thấy bên trong cửa, Lý Thiên Mặc, Chính Hiền cùng Hoa Đào đang đẩy xe Hàn Yến đi ra.
Trên mặt bọn họ cũng tràn đầy mệt mỏi, ánh mắt Hoa Đào đã đỏ bừng, hiển nhiên là bận rộn nhiều ngày như vậy, vừa tập trung, vừa không thể nghỉ ngơi.
“Thành công không?” Tất cả mọi người đều vội vàng đồng thanh hỏi.
Hoa Đào gật đầu: “Thành công!”
Nước mắt Lăng Vi lập tức rớt xuống. Lôi Đình cũng nằm trong ngực Hoa Thiểu Kiền khóc: “Cảm ơn trời đất....” Angle lập tức dựa vào trong ngực Vinh Phỉ. Nháy mắt ba mẹ Hàn Yến mệt lả.... Tạp Nhã giơ tay lau nước mắt, cô nói với tiểu bát trong video: “Giải phẫu thành công.”
Tiểu bát hít một hơi thật sâu, che tim, đi qua đi lại tại chỗ.