Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1346: Anh trai bất ngờ (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thế nhưng… người nhà của ông ta nói ông ta đã qua đời rồi, mặc dù Diệp Đình không chịu tin tưởng, nhưng có những lúc chân tướng sự thật lại không thể bị ý chí của con người bác bỏ.

Cô muốn nói những thứ này với Diệp Khanh, nhưng lại không đành lòng…

Hiện giờ, tất cả đều không chắc chắn, trước tiên đừng nói gì với bà ấy cả, tránh việc bà ấy sẽ thấy bi thương một trận.

Lăng Vi suy nghĩ một chút, lôi sợi dây chuyền của Diệp Đình ra, cô hỏi Diệp Khanh: “Mẹ nhìn thử sợi dây chuyền này xem… mẹ có thấy ấn tượng gì không ạ?”

Diệp Khanh vẫn còn đang chăm chú nhìn vào bụi hoa đỗ quyên kia, bà mơ màng… cho đến một lúc sau, mới từ từ chuyển tầm mắt của mình vào sợi dây chuyền.

Bà nhìn chằm chằm sợi dây chuyền kia, không chút biểu cảm, sau đó lại dời tầm mắt sang bụi cây đỗ quyên.

Diệp Đình và Lăng Vi nhìn nhau, hai người nhẹ nhàng đứng lên, bọn họ đi đến bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện. Lăng Vi nói: “Em còn tưởng rằng, đây là vật đính ước mà ông ấy tặng mẹ nữa… nhìn biểu cảm kia của mẹ, hình như không phải thế…”

Diệp Đình cũng cảm thấy kỳ quái, trước đó anh từng dự đoán… lúc mẹ anh nhìn thấy chiếc dây chuyền này, hẳn là phải có chút kích động mới đúng…

Lăng Vi đột nhiên nói: “Trí nhớ của mẹ, tất cả đều là từng đoạn phim nhỏ một… bây giờ bá ấy, có thể chính là tạm thời không nhớ ra được.”

“Cũng không loại trừ nguyên nhân này…”

Lăng Vi còn nói: “Chồng, anh thử nói xem, liệu người Lôi gia có biết về sợi dây chuyền này hay không?”

Diệp Đình mở hé mắt, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ nghiêm túc, ah hơi suy nghĩ một chút rồi nói: “Chờ xem kết quả giám định thế nào rồi nói sau.”

“Ừ,” Lăng Vi biết ý tứ của anh, nếu như Lôi gia thạt sựu có quan hệ với Diệp Đình, như vậy bọn họ đại khái có thể biết được lai lịch của sợi dây chuyền này, bởi vì sợi dây này đã được đào lên dưới bụi cây đỗ quyên ở nơi đây.

Năm xưa, lúc Diệp Đình nhận được tòa trang viện này, đã từng phải đào hết từng gốc cây đỗ quyên lên, bởi vì những bụi cây đỗ quyên đó đem lại một cảm giác rất ‘mạnh mẽ’ cho người xem… giống như tiểu Vi nói, cái khí thế đó, đặc biệt đè ép mọi người.

Lúc đó Diệp Đình cũng không thích, anh vốn định đào hết nó lên, thế nhưng khi công nhân mới vừa đào xuống được mấy cuốc, đột nhiên lại nhìn thấy thứ đồ này… Diệp Đình cầm sợi dây chuyền trong tay lên nhìn, gia công của sợi dây này có thể nói không hề bình thường chút nào! Anh lập tức thu lại sợi dây này rồi cất giữ nó.

Anh sợ rằng bên dưới khóm đỗ quyên còn có những thứ khác nên để cho các công nhân tiếp tục đào, thế nhưng, anh lại yêu cầu không được hủy hoại khóm đỗ quyên. Nhóm công nhân đào xuống rất sâu, nhưng lại không tìm ra được thứ đồ nào khác, Diệp Đình lại bảo bọn họ trồng lại khóm đỗ quyên, còn giữ lại nguyên dạng, giống như chưa từng có gì xảy ra cả.

Diệp Đình không ép những người này phải giũ kín miệng, anh chỉ cố ý đặt thêm một ít châu báu nữa ở dưới đáy những khóm cây khác, lại chỉ huy công nhân đi đào. Những công nhân này cũng chỉ cho rằng chủ nhân ban đầu của trang viên chôn giấu bảo bối khắp nơi mà thôi.

Đào xong hai nơi, Diệp Đình lại trả cho những người này thù lao phong phú, thế nên chuyện này quả thật chưa từng bị người nào truyền đi.

Hai ngày sau…

Lôi Niểu Niểu đột nhiên hùng hùng hổ hổ đến Đỉnh Phong Quốc Tế tìm Diệp Đình: “Anh! Anh thật sự là anh trai ruột của em!”

Trong phòng tiếp khách, Lôi Niểu Niểu hưng phấn hết nhảy lại keey: “Ha ha ha —— anh là anh ruột thân yêu của em! Quá tuyệt! Nhanh nhanh nhanh —— mau ký cho em một trăm tấm hình luôn nào!”

“Tiểu Đình à ——” Lôi Thiếu Tu đi sau cô nàng, ôm Diệp Đình: “Đứa nhỏ! Cháu đúng là con trai của anh chú!”

Lôi lão gia tử là người cuối cùng bước đến, ông ôm lấy ngựa, thở mạnh, liên tục ho khán ——

“Ông trời có mắt…” Lôi lão gia tử ngừng lại lấy hơi … “Lão già này sang năm là tám mươi rồi… đời này ta sống không uổng phí! Sắp sửa chui xuống lỗ, mà ông trời có mắt, lại đem đến cho lão già này một sự vui mừng ngạc nhiên lớn đến vậy!”

“Anh trai bất ngờ! Anh còn đứng đó làm gì nữa?” Lôi Niểu Niểu kéo kéo tay áo Diệp Đình: “Còn không mau dập đầu với ông nội ——”

“…” Diệp Đình chỉ cảm thấy đầu đau từng cơn… anh mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm mơ… anh sờ lên trán mình, lại phát hiện trên trán đắp một chiếc khăn ướt.

Lúc này, Lăng Vi đi đến: “Ôi” một tiếng: “Chồng, anh tỉnh rồi. Anh bị sốt … có phải do gần đây quá mệt mỏi không?”

Cô biết, trong lòng anh thấy mệt mỏi…

Diệp Đình lắc đầu, nói: “Không sao.”

Lăng Vi đi đến đỡ anh: “Người của Lôi gia tới, sắp sửa đến rồi, anh mau đi sắp xếp một chút…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.