Lý Thiên Mặc chăm chú nhìn cô, chỉ thấy nét mặt cô tươi cười như hoa, rất giống mèo nhỏ, nụ cười đặc biệt khả ái. Mặt cô hồng hồng rất đẹp, giống như mật đào vậy. Lý Thiên Mặc không tự chủ... Nuốt nước miếng...
Anh đột nhiên cúi đầu, tìm đũa, nhất định là do anh quá đói... Nếu không tại sao, nhìn cô nương người ta lại nuốt nước miếng?
Lôi Niểu Niểu cùng anh ăn một chút, cô đứng lên cáo từ nói: “Muộn rồi, tôi phải về nhà.”
Lý Thiên Mặc nhìn ra ra ngoài: “Bên ngoài đang mưa lớn, chờ tôi ăn xong, tôi đưa cô về.”
“Cũng được.” Chỉ là, mới vừa rồi mưa còn nhỏ, tích tích lịch lịch mấy giọt liền ngừng, ai nghĩ tới... Cứ như vậy chỉ trong chốc lát, lại mưa lớn như vậy.
“Đây là trận mưa mùa hè đầu tiên của năm.” Lôi Niểu Niểu đi tới ban công, nhìn ra phía ngoài, phong cảnh nơi anh ở vô cùng tốt, bên ngoài chính là công viên tiểu khu. Chính giữa còn có một đài phun nước.
Lý Thiên Mặc không lên tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Lôi Niểu Niểu quay trở lại, ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi: “Hôm qua, tôi đụng anh, anh còn tức giận phải không?”
“...” Lý Thiên Mặc lúng túng một chút, ngày hôm qua là cô đụng phải anh, thật là làm cho anh ấn tượng sâu sắc! Lúc ấy, Cô cũng không phải đụng anh đến tàn phế... Cũng may, sau đó bình thường. Nghĩ đến lúc đó, lòng vẫn còn sợ hãi.
Gương mặt đẹp trai của anh bỗng chốc đỏ bừng, anh không nói gì. Lôi Niểu Niểu nhìn anh không thấy lên tiếng, liền khẩn trương: “Thật xin lỗi... Tôi không phải cố ý, tô bỏ chạy là tôi không đúng... Anh còn đau không? Tôi xoa bóp cho anh.”
“Khụ ——” Lý Thiên Mặc ho khan một cái —— thiếu chút nữa để cho sủi cảo trong miệng nghẹn chết! Trong nháy mắt cảm giác đầu gối trúng một mũi tên, sắc mặt của anh đỏ ngầu, cô gái này nói thế nào... Đều không suy nghĩ sao? Cô mới vừa nói gì chứ? Muốn giúp anh xoa bóp... Nơi đó của đàn ông lại tùy tiện cho nữ sinh đụng sao?
Lý Thiên Mặc ngay lập tức cảm giác từ đầu đến chân như bị điện giật.
Anh giương mắt nhìn cô: “Khụ ——” chỉ thấy mắt cô chớp chớp, thật giống những lời này của cô là vô cùng bình thường, không có dáng vẻ có vấn đề gì cả.
Lý Thiên Mặc có chút tức giận! Cô gái này làm sao lại tùy tiện như vậy? Tiếp đến, anh chỉ thấy đến cô gái này nhích lại gần anh, còn đưa tay về phía anh.
Tim của Lý Thiên Mặc như đập “Đùng đùng”, Anh lập tức đổ mồ hôi, vội vàng tránh ra sau. Chỉ thấy cô nhíu mày một cái, tùy tiện đưa tay về phía anh, nói: “Anh tránh cái gì? Cho tôi xem một chút! Tôi xem rồi, không có bị trầy da!”
Ngay lập tức Thiên Mặc bắt lấy tay cô, Lôi Niệu Niệu cảm thấy nóng một chút, thật nhanh rút tay về.
Gương mặt đẹp của cô vừa đỏ vừa giận: “Anh bắt tay tôi làm gì? Ngày hôm qua đầu anh bị đập vào đá, tôi thấy một đầu anh bị đập một chút không có ra máu, hôm nay tôi mang thuốc tới.”
“Khụ——” Lý Thiên Mặc che mặt, liều mạng ho khan... Ý cô là nói sau ót anh sao...?
Thượng đế người hại con, dọa chết con rồi!
Lôi Niểu Niểu đưa tay, gạt gạt tóc anh: “Không sao... Chỉ sưng một chút, cũng không có chảy máu. Anh gội đầu, cũng không sấy khô tóc, tóc vẫn còn ướt đây này...”
Cô đứng lên, đi rửa tay.
Lúc cô quay lại, Lý Thiên Mặc vẫn còn ở kia... Anh sắp “Ho khan” chết... cổ họng kém, sặc sụa...
Lôi Niểu Niểu vội vàng vỗ vỗ sau lưng anh.
“Mau uống hớp canh, nuốt xuống.” Cô bưng canh đưa tới bên cạnh anh.
Lý Thiên Mặc uống một hớp canh, đột nhiên lại nhớ tới cô nói sẽ xoa xoa cho anh: “Phụt ——” anh lại phun ra...
Ôi trời, cùng cô nương này ngây ngốc, thật là vui a…
Sau khi Lý Thiên Mặc cơm nước xong, hai người dọn dẹp bàn ăn, anh mở máy vi tính ra, nói với Lôi Niểu Niểu: “Chúng ta đánh một trận Chiến Thần, tôi muốn xem tay tốc độ tay của cô rốt cuộc là nhanh bao nhiêu.”