Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1385: Bí mật mở ra (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lôi Thiếu Tu hơi choáng váng.

“Chờ chút… Khoan… Hai người nói gì? Giải thích từ từ cho chú?”

Lăng Vi nói: “Là như vầy, thời gian trước, chúng cháu tìm được mẹ. Mẹ nói bà ấy trồng một bụi đỗ quyên ở nhà.”

“Cái này chú nghe hiểu, cháu nói tiếp đi, cháu nói… Anh chú ‘chỉ biết’ hoa đỗ quyên?”

Lăng Vi nói: “Giải thích chính xác là cha chúng cháu nói với mẹ chúng cháu, ông ấy ‘chỉ biết’ hoa đỗ quyên.”

“Hả?” Ánh mắt Lôi Thiếu Tu thâm trầm: “Tại sao anh chú phải nói như vậy?”

Ông nhíu chặt mày, như có điều suy nghĩ, nói: “Chú và anh chú đều lớn lên ở Đế Đô… Anh ấy và chú đều hiểu biết hoa cỏ không khác gì… Tuy chúng tôi đều là đàn ông, không có hứng thú với hoa, nhưng thường nghe thấy, chúng tôi gặp nhiều hoa hồng và hoa cúc nhất, chúng tôi bày chậu bông trong đại viện này, còn có đường lót gạch, hai loại hoa này là nhiều nhất, không cần hiểu rõ cũng có thể biết. Nhưng anh ấy lại nói ‘chỉ biết hoa đỗ quyên’… Điều này, không đúng lắm…”

Diệp Đình suy nghĩ, không chắc chắn hỏi: “Có phải… cha cháu tiết lộ tin tức gì với mẹ không?”

Mắt Lôi Thiếu Tu đông lại: “Có thể ah!”

Ông kích động: “Hoa đỗ quyên là ý gì?” Ông giương mắt nhìn Diệp Đình và Lăng Vi: “Hai cháu nói ‘hoa đỗ quyên’ là có dụng ý gì?”

Lăng Vi cũng không nghĩ ra, cô nhỏ giọng nói: “Hoặc là mật mã… Hoặc là cha từng thi hành nhiệm vụ đặc biệt gì ở đó. Hoặc là nói cho mẹ đến những chỗ này tìm ông ấy?”

Lôi Thiếu Tu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng: “Chú hiểu anh chú… Anh ấy chưa từng thi hành nhiệm vụ đặc biệt gì ở những chỗ này.”

Lăng Vi lại nói: “Nếu là nhiệm vụ đặc biệt, sao có thể nói cho chú…”

Nói xong, che miệng lại, hình như mình lỡ lời.

Lôi Thiếu Tu hít một hơi, gật đầu: “Có đạo lý… Chú cũng từng nhận nhiệm vụ đặc biệt, chú cũng không nói với anh ấy bởi vì… những nhiệm vụ đặc biệt này đều phải giữ bí mật, ngay cả người thân cận nhất cũng không thể nói.”

“Vậy thì càng đúng rồi!” Lăng Vi kích động: “Chúng ta có cần tra xem cha từng nhận nhiệm vụ đặc biệt gì không?”

Lôi Thiếu Tu đột nhiên đau khổ thở dài: “Haiz, làm sao tra… đều là cơ mật quân sự…”

Vừa nhắc tới cái tên “Lôi Thiếu Dục”, ngực ông liền đau, vết thương kia, chỉ cần đụng nhẹ liền chảy máu.

Diệp Đình cầm hình, nói: “Nếu đã tra được chỗ này, chúng ta nhất định sẽ tiếp tục tra được. Cho dù cháu và Tiểu Vi tưởng nhớ ông ấy… Chúng cháu chưa từng gặp ông ấy, chỉ có thể tìm hiểu, thân thiết với ông ấy từ chút manh mối này…”

“Đúng…” Lôi Thiếu Tu che ngực, thở dài: “Hai cháu đều là con ngoan…” Ông nhìn hai két sắt: “Hai két sắt kia, hai cháu mở ra chưa?”

Lăng Vi lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Lôi Thiếu Tu chỉ két sắt, nói: “Trong cái két sắt kia là một quyển nhật ký. Chính là quyển hai cháu nhìn thấy.”

“Một cái khác…” Ông chỉ két sắt mật mã lớn ngoài cửa: “Cái két sắt này, người nhà chúng ta đều chưa từng mở. Nhưng quân đội từng phái người tới kiểm tra. Bên trong két sắt này có gì, chúng ta cũng không biết, nhưng chú biết, người của quân đội mở két sắt ra xét, không mang thứ bên trong đi. Nhưng trong cái két sắt này cụ thể là gì, bọn họ đều chưa từng cho chúng ta xem. Chú luôn nghiên cứu kỹ thuật mật mã, muốn mở két sắt ra, nhưng quân đội có mệnh lệnh, không cho chúng ta tự tiện mở cái két sắt này…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.