Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1395: Hậu di chứng của bệnh viêm não (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lôi Niểu Niểu nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta, “Nói tiếp đi!”

Lý Thiên Mặc cũng nhìn chằm chằm vào cô ấy nói: “Nói thì nói, sợ cái gì? Cũng không phải là anh không quan tâm.”

Anh ta nhìn về phía mọi người, nói tiếp: “Người bạn Hàn Phi này của cháu nói tương đối nhiều. Cháu và cậu ta xin lỗi Niểu Niểu và Lôi Chân cả một buổi trưa cũng không ngừng nghỉ. Nhưng Lôi Chân càng được nước nói nhiều, nói hết cả phần mọi người... cô ta không thuận theo không buông tha. Ép bạn cháu đến nỗi không còn cách nào... bạn cháu liền hỏi Niểu Niểu, em thử nói xem... em là cô gái dịu dàng ít nói như vậy, sao lại chơi với một người bạn nói nhiều thế này? Sau đó, Niểu Niểu không...”

“À...” Thì ra là như vậy, tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình”Thì ra là như vậy “.

Lôi Thiếu Tu và dì Phương đều nhìn về phía Lôi Niểu Niểu. Lôi Thiếu Tu nói: “Vẫn còn có người nói con ít nói... Thật là hiếm...”

Lôi Niểu Niểu nói: “Sao con lại không ít nói? Cha nói con nói nhiều, là do cha không hiểu con thì có!”

Mấy người khác đều cười vui vẻ...

Lăng Vi buồn cười, chuyên gia hót líu lo như Lôi Niểu Niểu, mà cũng phải lùi về phía sau nhường cho Lôi Chân và Hàn Phi... Có thể tưởng tượng được, hai người kia nói nhiều như thế nào...

Dì Phương nhìn về phía Lý Thiên Mặc nói: “Bạn cháu nói như vậy, là không đúng rồi. Cậu ta chỉ trích Niểu Niểu không nên kết bạn với Lôi Chân ở ngay trước mặt Niểu Niểu và Lôi Chân, sao con gái nhà người ta không tức giận cho được...”

“Đúng vậy!” Lôi Niểu Niểu đặt mạnh bát lên trên mặt bàn.

Chất vấn Lý Thiên Mặc: “Em kết bạn với Lôi Chân thì làm sao? Trong lớp bọn em, chỉ có em và cô ấy mang họ Lôi, bọn em đã là người một nhà từ năm trăm năm trước rồi! Em không kết bạn với cô ấy, thì kết bạn với ai? Hơn nữa, Lôi Chân nói nhiều thì làm sao, cô ấy nghĩ cho em mà thôi! Tại sao cô ấy lại mắng các anh, còn không phải là bởi vì các anh làm chuyện quá thất đức trước? Hạn chế em hai tháng thi đấu! Lôi Chân mắng các anh, coi như là tiện nghi cho các anh đấy, biết không? Nếu đổi lại là người khác, người ta đã sớm cầm dao chém anh rồi!”

Lý Thiên Mặc nói: “Không phải trước đó chúng ta đã cởi bỏ hiểu lầm rồi sao... em hại anh thi đấu thua, còn đá anh một cước, anh đã tha thứ cho em. Anh hạn chế em không ra sân đấu hai tháng, em cũng đã tha thứ anh rồi. Không phải chúng ta đã huề nhau rồi sao? Anh còn mang bạn học của anh đến xin lỗi em, làm như vậy... cũng đủ rồi chứ?”

Anh ta nói xong, lại quay sang dì Phương nói: “Dì, lúc bạn cháu nói câu đó, cũng có ngữ cảnh trước sau, vậy mà các cô ấy làm như kiểu bị ép phải nhảy lầu, còn nói lẫy này nọ. Hơn nữa, vì những lời này, cháu cùng với Hàn Phi lại phải xin lỗi hai cô ấy cả một buổi chiều...”

“...” Lăng Vi che miệng cười, không ngờ rằng trong hai ngày qua, hai người này đã xảy ra không ít chuyện.

Những người khác nghe xong đều rơi vào trong sương mù, đều nghe không hiểu lắm.

Dì Phương nói với Lý Thiên Mặc, “Con gái nhà người ta tức giận, cũng không có gì sai cả. Cháu nhìn lại mình xem, vô duyên vô cớ đặt biệt danh cho người ta... Người ta rõ ràng tên là Lôi Chân, cháu lại gọi người ta là "Cột thu lôi"... ai bị đặt như vậy mà không tức giận?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.