Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1411: Không là người một nhà, không vào cùng một cửa (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Khói tín hiệu trên bầu trời bị gió lốc làm tiêu tan, sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng cánh quạt máy bay trực thăng vang ở bên tai.

Kỷ Nhu và Bách Lý Phong ngẩng đầu lên... Bọn họ đã miệng đắng lưỡi khô, vừa đói vừa lại khát... Chỉ mới ngẩng đầu lên thế này thôi, bọn họ đã cảm thấy choáng váng hoa mắt chóng mặt.

Lôi Tuấn đứng ở cửa khoang máy bay trực thăng, chỉ xuống một điểm phía dưới: “Mau —— mau! Nơi đó —— “

Máy bay trực thăng muốn hạ cánh xuống, nhưng không gian chỗ này quá hẹp, không có chỗ đậu. Máy bay trực thăng chỉ có thể bay quanh quẩn ở phía trên phòng thí nghiệm.

Lôi Tuấn vội vàng nói: “Thả thang dây xuống, tôi sẽ đi xuống đón bọn họ!”

Đội trưởng đội cứu hộ cũng trầm ổn ra lệnh cho hai đội viên: “Các cậu cũng xuống theo đi. Nhất định phải bảo đảm sự an toàn cho hai vị nữ sĩ phía dưới!”

“Dạ! Đội trưởng ——” hai người mang theo túi nước uống và bánh mì, sẵn sàng đi xuống ứng cứu.

Đội trưởng đội cứu hộ của máy bay trực thăng lập tức thả thang dây xuống.

Động tác của Lôi Tuấn cực nhanh, chỉ mấy động tác anh ta đã leo xuống thang dây lơ lửng giữa không trung. Kỷ Nhu và Bách Lý Phong ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ta, giống như thiên thần bay từ trên trời xuống, thằng nhóc này tới cứu bọn họ sao!

Mỗi một động tác của Lôi Tuấn đều đặc biệt gọn gàng: “Bịch” rơi xuống đất.

Hai đội viên đội cứu hộ sau lưng anh ta cũng “Bịch… bịch” rơi xuống đất: “Nữ sĩ, hai người mau uống nước, giữ gìn thể lực.”

Bọn họ lấy túi nước và bánh mì ra, Kỷ Nhu và Bách Lý Phong lập tức nhận lấy, uống nước, ăn bánh mì: “Cám ơn các cậu...”

Hai đội viên đội cứu hộ nói: “Hai người chủ yếu phải cám ơn vị tiên sinh này, nếu không nhờ có anh ta báo cảnh sát, nói phát hiện ra nơi này có khói tín hiệu cầu cứu, chúng tôi cũng không thể nhanh chóng tìm được hai người như vậy.”

Kỷ Nhu và Bách Lý Phong cùng nhìn về Lôi Tuấn.

Biểu tình của Lôi Tuấn... cực kỳ phức tạp... Nhìn thấy Kỷ Nhu và Bách Lý Phong... nội tâm của anh ta nhất thời cuộn trào như con sóng lớn!

Để tìm kiếm tung tích của hai người bọn họ, anh ta đã vận dụng hết tất cả các tài nguyên có thể sử dụng! Lúc tiểu đội bóng tối báo cáo nơi này đang có khói tín hiệu bay lên, nhân lực trong tay anh ta đã bị phân phát đến khác các nơi.

Anh ta lập tức quyết định nhờ đến sự giúp đỡ của đội cứu hộ địa phương, đội cứu hộ địa phương nhận được thông báo của cảnh sát, lập tức vào núi dưới sự chỉ dẫn của anh ta. Quả nhiên, gặp được khói tín hiệu màu đỏ đang lượn lờ bay.

Đội viên đội cứu hộ vừa đeo đai an toàn vào trên người bọn họ, vừa nói: “Hai vị nữ sĩ, hai người thật sự biết tự cứu mình! Nếu khói tín hiệu không có màu đỏ, có lẽ sẽ không dụ cho người ta chú ý.”

Anh ta nói xong, vốn tưởng rằng hai nữ sĩ sẽ khen ngợi mình, nhưng lại phát hiện ra, không ai trong bọn họ nói gì.

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai nữ sĩ kia, đang nhìn chằm chằm vào Lôi Tuấn...

Mà Lôi Tuấn… cũng đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.