Diệp Đình nhìn Lăng Vi, ôn hòa nói: “Ăn cho ngon, ăn đủ thì mới đủ dinh dưỡng.”
“...” Lăng Vi hết ý kiến, kéo cả chú cô ra cô còn có thể không ăn sao?
Lăng Vi chịu đựng mùi cá, yên lặng ăn hết.
Diệp Đình nhìn cô ăn cá lại hỏi cô: “Biết ngũ cốc làm sao mà có không?”
Lăng Vi lắc đầu một cái, trong đầu nghĩ, dù sao không phải tôi trồng...
Diệp Đình nói: “Trước đây rất lâu, mọi người vẫn còn sống ở thời kỳ nguyên thủy lạc hậu săn thú, khi đó mọi người dựa vào việc ăn thú để duy trì cuộc sống. Thế nông nghiệp xuất hiện từ lúc nào?
Lăng Vi lắc đầu, mặt đầy lơ mơ nhìn anh, không biết tại sao đột nhiên anh nhắc tới cá...
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm từ từ nói: “Nông nghiệp xuất hiện, là sau này thủ lĩnh bộ lạc làm ra. Có một lần ông ấy nổi lửa nướng cá dùng một cây cỏ dại làm nguyên liệu, bỗng nhiên từ ben trong nhảy ra mấy hạt màu trắng… ông áy tò mò liền thuận tay nhặt lên cho vào miệngỒ ăn ngon vô cùng, thì ra đó là hạt giống cây…”
Lăng Vi nhìn anh, không nghĩ tới anh kể chuyện lại sinh động như vậy.
Diệp Đình lại nói: “Ông liền lấy không ít hạt giống làm thí nghiệm, tròng chúng trong đất, nhưng sau khi phát hiện cây kết trái có thứ ăn ngon thứ ăn không ngon… ông nản chí, trải qua lựa chọn lâu dài cuối cùng cũng chọn được thứ ngon dùng để trồng, ngũ cốc có từ lần đó…”
Nói xong còn xới thêm muống cơm nhỏ cho Lăng Vi.
Lăng Vi nhai cơm không biết có phải do tác dụng tâm lý không, quả nhiên ăn nhiều hơn một chút…
Một lúc sau cô ăn sạch cơm trong bát…
Lăng Trí cũng ăn no.
Diệp Đình nhìn bát của cô, hài lòng nhếch môi để cho người hầu dọn bàn.
Sau đó bày khay trà lên.
Diệp Đình cầm bình trà rót cho Lăng Trí, lại rót hai ly thả vào chỗ anh và Lăng Vi.
Diệp Đình cười nói: “Chú, chú nếm thử bánh ngọt này, là dùng lá trà làm ra, rất thơm ngon.”
“Vậy sao? Chú nếm một chút...”
Diệp Đình dùng kẹp gắp cho ông một miếng, lại gắp một miếng khác thả vào đĩa của Lăng Vi.
Lăng Vi nhìn chằm chằm bánh trà xanh bé nhỏ... không muốn ăn cho lắm vì cô ăn no rồi.
Lúc này lại nghe Diệp Đình hỏi cô: “Tiểu Vi biết lá trà làm sao mà có không?”
“...” Lăng Vi không muốn nói chuyện, không chừng có cái bẫy đang chờ cô đấy.
Đều là làm trò, người này phúc hắc như vậy…
Cả thế giới chẳng thắng nổi anh, chút công phu mèo quào của cô không có cách nào đấu với anh.
Lăng Vi rất tự biết mình.
Liền cười mím môi không nói.
Cô không nói gì không ảnh hưởng đến Diệp Đình phát huy,
Anh ôn hòa nói: “Trà là phát triển từ thời thần nông, đến Chu công, Đường, Tống, phồn vinh cho tới thời Nguyên, Minh, Thanh, đến nay có 5000 năm lịch sử.
Anh lại rót trà cho Lăng Trí mới nói tiếp: “Chúng ta sống ở đất Hoa Hạ này, văn hóa bác đại tinh thâm, từ đời Đường đã có Trà quyển kinh, là trứ danh một thời. Có sáu câu ca: Không tiện hoàng kim lôi, không tiện bạch ngọc ly, không tiện hướng vào tỉnh, không tiện mộ lên đài, ngàn tiện vạn tiện tây giang nước, từng hướng lại lăng dưới thành tới.”
Anh nhìn Lăng Vi nói: “Là ý nói không hâm mộ vàng bạc, không hâm mộ ly làm bằng bạch ngọc, không hâm mộ vào triều làm quan, không hâm mộ giàu sang danh lợi, chỉ ham mộ cố hương Tây Giang chảy về Lăng thành.”
Nói xong lại nhìn Lăng Trí.
Lăng Trí gật đầu: “Không tệ không tệ, chú rất thích uống trà nhưng vẫn là lần đầu biết nhiều như vậy.”
Lăng Trí nhìn Lăng Vi, ánh mắt thương yêu, cười hiền hòa một tiếng, nói: “Tiểu Vi nha, miếng bánh trà ăn thật ngon. Cháu nếm thử một chút...”
Lăng Vi lặng lẽ ăn.
Nàng vỗ ngực một cái, lúc này mới chống đỡ được.
Lúc này Diệp Đình mới hài lòng cười một tiếng, đưa một ly trà cho cô: “Làm trơn dạ dày...”
Lăng Vi bưng ly trà, quyết định, đời sau không muốn ăn cơm chung cùng Diệp Đình!
Bữa cơm này cô bị anh gài bẫy không biết bao nhiêu lần...
Ăn chung cơm tối, chờ đến 10h Lăng Trí mệt mỏi, Lăng Vi vẫn như cũ không nỡ rời đi.
Từ căn nhà gỗ nhỏ ra ngoài thì sắc trời đã tối.
Hai người bước đi trên con đường đá cuội, Lăng Vi đi lảo đảo, Diệp Đình nắm tay cô: “Cẩn thận.”
Đi về phía trước một đoạn, anh ấn mở chốt điện, hàng đèn đường sáng lên.
Hai người Lăng Vi nhìn mặt hồ yên tĩnh nhẹ nhàng nói: “Cám ơn...”
Diệp Đình nghiêng đầu nhìn cô, ánh trăng mông lung vẩy lên người cô, cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng trong như những vì sao.
Anh nhìn vào mắt cô hỏi: “Cám ơn cái gì?”
Cô dừng chân ngẩng đầu nhìn anh, chân thành nói: “Cảm ơn anh giúp em, cảm ơn ơn tiếp nhận chú em.”
Trong mắt cô đầy sự chân thành.
Diệp Đình không quen bộ dạng này của cô. Vốn còn định lấy lệ một cái nhấc tay mà thôi nhưng nhìn ánh mắt chân thành đó của cô, những lời lấy lẹ đó làm sao cũng không nói ra được.
Diệp Đình nhìn cô một lúc lâu mới nói: “Lúc anh mới sinh ra thì mẹ đã mất… ba anh xem anh như kẻ thù, anh chưa bao giờ hưởng thụ tình thương của ba, của mẹ. Anh cũng không có chú dì, cho tới bây giờ cũng không biết chung đụng với người thân như thế nào, không biết đó là cảm giác gì… hôm nay là em để cho anh biết.
Lăng Vi chấn động một cái!
Anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, còn nói: “Hôm nay em để cho anh biết được, Lăng Vi, em là vợ anh, chú em là chú của anh, anh hiếu thảo với chú không cần phải cảm ơn. Anh và ông ấy ở chung rất vui, thậm chí còn biết ông ấy đang tìm đề tài vì không muốn để anh cảm thấy cô đơn, anh không hề cảm thấy lúng túng ngược lại.. trong lòng rất cảm động.”
Đột nhiên ánh mắt Lăng Vi cay cay.
Mặc dù ba mẹ mất sớm nhưng khi bọn họ còn sống đối với cô rất tốt. Ba mẹ hận không thể mang hết mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này cho cô.
Mà Diệp Đình không phải, cho tới bây giờ anh không biết cái gì là tình thân...
Anh chưa bao giờ cảm nhận sự ấm áp đó!
Lỗ mũi Lăng Vi ê ẩm, đột nhiên muốn ôm anh một cái.
“Diệp Đình...” âm thanh của cô hiếm khi nghe âm ái như vậy.
Diệp Đình cúi đầu nhìn cô.
Anh nhìn cô chỉ thấy cô giang hai tay ra…
Cô dịu dàng ôm eo anh, dán mặt vào lồng ngực anh, lẳng lặng nghe trái tim anh đập.
“Bùm, bùm, bùm…” cô muốn nghe trái tim anh có đau hay không.