Lăng Vi vẫn không dám thẳng lưng, di chuyển vô cùng chậm chạp.
Có sản phụ qua mấy ngày liền không sao. Nhưng làn da Lăng Vi không hợp, bình thường nếu tay của cô bị đứt một mảng nhỏ thì phải nửa tháng mới mọc da mới.
Vết dao của cô, vừa đau lại vừa ngứa, rất khó chịu.
Thế nhưng, Lăng Vi vẫn cảm thấy rất vui vẻ, chút đau đớn ấy có tính là gì? Cô có bảo bao a! Bảo bảo của cô ra đời bình an, bây giờ càng ngày càng lớn! Mấy ngày nữa, cô có thể ôm rồi! Hừ hừ, đến lúc đó, mỗi ngày cô đều ôm, tuyệt đối không buông tay!
Những ngày này, Diệp Đình cuối cùng cũng rảnh. Nhóm bóng đen dẫn theo hung thủ gây chuyện đến gặp anh, bóng đen số ba báo cáo:“Lúc tôi bắt được hắn, phát hiện trên người hắn toàn mùi rượu, người này uống say đến mức không biết trời đất...Sáng ngày hôm sau, hắn vẫn còn mơ màng...Căn bản cũng không biết mình đụng xe.”
Diệp Đình lườm người kia một cái: “Đưa đến cục cảnh sát đi. Chứng cứ đã lưu lại chưa?”
Bóng đen số ba trả lời: “Đều đã lưu lại.” Vừa nói vừa nghĩ thầm, anh Đình tâm tình không tệ nha...Cũng đúng, chị dâu và bảo bảo đều bình an vô sự, bây giờ trong lòng anh Đình vô cùng ngọt ngào, khẳng định không còn tâm tư để ý chuyện khác.
Tiểu bảo bảo ở phòng giám hộ nửa tháng, cuối cùng cũng chuyển tới phòng bệnh bình thường.
Diệp Đình ôm con trai, Lăng Vi ôm con gái. Hai người ngồi sát bên nhau. Lăng Vi rất tiều tụy, Diệp Đình dịu dàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Vợ à, em vất vả rồi...”
Lăng Vi cười híp mắt lại, cô hôn lên khuôn mặt non nớt của Duệ Duệ một cái, nói:“Không vất vả, rất hạnh phúc.”
Diệp Đình cũng cúi người hôn lên khuôn mặt Duệ Duệ, Duệ Duệ nhếch miệng, mỉm cười. Diệp Đình vô cùng vui vẻ: “Vợ à, em nhìn xem...Con cười với anh kìa.” Diệp Đình vừa nói vừa nâng cánh tay, bế Duệ Duệ đến trước mặt, hôn nhẹ một cái.
Duệ Duệ ghét bỏ bĩu môi, nghiêng mặt qua một bên.
“Tiểu tử thối này, thật đúng là vô tâm!”
“Phụt---” Duệ Duệ đột nhiên thả một quả rắm: “A---” Rắm của tiểu tử này...Siêu cấp thối...Ai ya mẹ tôi ơi! Thối kinh thiên địa, khiếp quỷ thần!
Trả thù! Nhất định là trả thù---
Diệp Đình muốn ném con đi, nhưng lại không nỡ. Lăng Vi che mũi cười, muốn chạy, lại chạy không được. Bây giờ cô di chuyển đều rất tốn sức...
Diệp Đình lúc đầu muốn đi, nhưng lại nghĩ...Vợ anh còn đang ở đây mà anh lại muốn đi...Liền không có suy nghĩ đó nữa.
Hai người liền che mũi, buồn bực cười: “Ranh con này---” Diệp Đình thật sự là...nhịn không được, vội đặt con xuống, anh đi đến bên cửa sổ, hơi mở cửa sổ một chút. Lại sợ Lăng Vi trúng gió nên không dám mở quá lớn.
Vừa lúc Lôi Tuấn đi tới:“Ai ya---” Chỉ cảm thấy một làn “hương thơm” đập vào mặt. “Phụt---” Duệ Duệ thiếu gia lại thả một quả rắm.
Trong phòng bệnh, đã bị “hương thơm” bao phủ...Lôi Tuấn vô cùng thất đức, lập tức gọi điện thoại cho mọi người: “Rời giường chưa? Tranh thủ thời gian tới đây! Tiểu bảo bảo chuyển tới phòng bệnh bình thường rồi!”
Lúc đón lấy Duệ Duệ, mọi người đều đã tới: “A---”
“Ai ya...” Vị này...
“Ha ha ha...Chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu...Quả rắm, cũng không thể để anh tôi, chị dâu tôi độc hưởng được!”