Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1424: Cười đến mắc tiểu (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Động tác mọi người vô cùng thống nhất, tất cả đều che mũi, nhìn về phía hai tiểu bảo bảo.

Mặc dù thối, nhưng vẫn muốn ôm, muốn nhìn.

Lúc này, Giang Quân và Ninh Hạ từ Giang Thành chạy tới, mang theo mấy bao lớn bao nhỏ. May mà...Trong phòng bệnh không còn mùi gì...Nếu không, để đại minh tinh như Ninh Hạ ngửi rắm thối, vậy thì quá không tốt.

Kết quả: “Phụt---” Duệ Duệ lại thả một quả rắm nữa!

“...” Ninh Hạ đang muốn ôm, đột nhiên bị rắm đập vào mặt...

“Ha ha ha---” Lôi Tuấn cười to nói:“Đây là lễ vật gặp mặt Duệ Duệ nhà tôi tặng cho cô đấy...Cứ chậm rãi hưởng thụ, không cần cảm ơn.”

Ninh Hạ nói:“Được...Vậy tôi liền..."Vui vẻ nhận".” Lập tức trong lòng có bóng ma, về sau kiên quyết không muốn có con nữa!

Nụ cười trên mặt Lôi Tuấn liền cứng đờ, ôi, tiểu bảo bảo này đối xử thật tệ bạc với mọi người...Trong phòng bệnh đều là mùi rắm thối...

Lôi Tuấn vẻ mặt vui vẻ nói:“Bảo nhi, là “Hương bảo nhi” a, thả rắm cũng thơm.”

Ông cụ Lôi liền nói:“Nhất định phải là “Hương bảo nhi”, chắt trai của ta có thể không thơm sao?”

“Phụt---” Khá lắm, lại một quả nữa!

“Ha ha ha...” Hai người Lôi Niểu Niểu và Lôi Tuấn rất nhanh cười đến nỗi buồn tiểu. Lôi Niểu Niểu nói:“Duệ Duệ à Duệ Duệ, cụ cháu nói chuyện với cháu, cháu không cần phối hợp như vậy!”

Khuôn mặt nhỏ của Duệ Duệ ngẩng lên, miệng nhỏ mút mút, lại đánh một quả rắm nữa!

Đô Đô bên cạnh không vui, anh trai, tại sao anh lại độc diễn vậy, thế có được không? Anh không để ý đến cảm nhận của em gái sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng là song sinh a!

Đô Đô không chịu thua kém, cũng dùng sức rắm một quả, nhưng rắm không ra.

Lúc này, bác sĩ và y tá tới kiểm tra phòng. Bác sĩ mở cửa sổ ra, đi đến giường bệnh nói:“Diệp Thần dạ dày không tốt lắm, để tôi khám cho cháu lại một chút, ngày mai liền không sao. Lăng Thần không có việc gì, rất tốt.”

“Phụt---” Bác sĩ vừa nói xong, Đô Đô liền thả thành công một quả rắm...

“Ha ha ha ha...” Mọi người đều muốn phát điên! Y tá tranh thủ thời gian đi rửa đít, thay tã cho bảo bảo...

Lăng Vi đột nhiên rất cảm động...Thật là làm khó y tá kia, chăm sóc hai tiểu bảo bảo này nửa tháng.

Hai tiểu bảo bảo này...Rất biết giày vò người khác, hai giờ liền đói, ăn no rồi, còn phải náo loạn nửa tiếng, náo loạn xong, vừa nằm ngủ lại tỉnh...

Hai tiểu bảo bảo lại tiếp tục ăn, còn phải mớm nước, thay tã...Cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi.

Hai tiểu bảo bảo này, cho đến bây giờ sinh ra đã được nửa tháng, so với lúc vừa mới ra đời gian nan hơn nhiều. Nhất là nửa đêm, căn bản không để cho người khác ngủ.

Càng hỏng bét hơn chính là...Bào thai song sinh, đứa này vừa ngủ, đứa kia liền tỉnh, đánh thức đứa vừa mới ngủ.

Y tá thay tã cho tiểu bảo bảo xong, lại kiểm tra một lần nữa, bác sĩ nói:“Tất cả đều bình thường, quan sât thêm hai ngày nữa có thể xuất viện.”

“Thật tốt, cảm ơn bác sĩ.”

Ông cụ Lôi đột nhiên hỏi: “Hai đứa chắt của tôi sinh non ba tháng, có bị thiếu dinh dưỡng không?”

Bác sĩ nói:“Không có chuyện gì, chỉ cần chăm sóc tốt, sẽ từ từ hồi phục thôi. Có xương cốt không lo thiếu thịt, chậm rãi là được.”

“Ừm.”

Sau khi bác sĩ ra ngoài, cả một nhà đều vây quanh Duệ Duệ và Đô Đô, người này muốn ôm một cái, người kia muốn hôn một cái. Lôi Đình liền lấy tay sờ bụng, nói:“Bảo bối trong bụng tôi, tuyệt đối đừng như thế này...Nếu không, tôi liền không muốn sinh nữa...” Hoa Thiếu Kiền ôm cô cười.

Lăng Vi phì cười một tiếng, nói:“Vậy liền để bảo bối nhà cô giống như Na Tra đi.”

Trong lòng Lôi Tuấn thầm mắng, chị còn không biết xấu hổ nói người khác...Hai tiểu bảo bối nhà chị mang thai bao lâu mới sinh, chị có ý gì?

Trong phòng bệnh vô cùng vui vẻ. Những ngày gần đây, đều có thân thích, bạn bè đến chúc mừng.

Angle ôm hai tiểu bảo bảo đáng yêu, không nỡ buông tay. Vinh Phỉ ghé vào tai cô nói:“Thích thì chúng ta tự mình sinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.