Sau khi tài xế lên xe, vô cùng kinh ngạc! Hoàn toàn không dám tin vào mắt mình! Anh ta cho là mình vừa nghe lầm, vừa rồi Lôi soái lại nói… muốn dẫn người đàn bà này về chỗ ở?
Trời ạ! Tài xế không ngừng khuấy lỗ tai… Đây chính là chuyện xưa nay chưa từng có! Anh ta đã đi theo Lôi soái mười năm, vẫn chưa từng thấy ông dẫn người về chỗ ở, đừng nói là đàn bà… Ngay cả con ruồi bay vào, Lôi soái cũng phải điều tra nửa ngày… Rất sợ những con ruồi này là bom kẻ địch tới bỏ!
Mẹ ơi… Có phải tôi điên rồi không? Tài xế còn chưa tỉnh hồn từ trong khiếp sợ.
Anh ta chậm rãi lái xe, thầm nghĩ: “Lôi soái, lát nữa ông sẽ thay đổi chủ ý. Tôi tạm thời không chạy nhanh… Đỡ cho ông nghĩ kỹ, lại trở quẻ.”
Nhưng mà chạy một đường dài cũng không nghe Lôi soái hạ lệnh dừng xe…
Anh ta buồn bực… Người đàn bà này từ đâu ra? Hơn 10 năm, chưa thấy nhân vật đặc biệt như vậy nha… Hôm nay đột nhiên chạy lên xe, còn ngồi trên đùi Lôi soái…
Lôi soái đây là bị nữ sắc mê hoặc sao? Nhưng bị nữ sắc mê mẫn.. Chắc cũng là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chứ? Mặc dù người đàn bà này cũng rất đẹp, rất có ý vị, rất hấp dẫn, nhưng… khụ —— không nghĩ ra…
Anh ta đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe người đàn bà sau lưng hỏi: “Hôn lễ con trai và con dâu chúng ta… ông đi được không?”
“Phốc —— khụ ——” Tài xế thiếu chút nữa bị sặc nước miếng chết! Lôi soái có con? Đây là vợ Lôi soái? Lôi soái có con khi nào? Anh ta đi theo ông hơn 10 năm… chưa từng nghe nói nha! Ôi mẹ ơi… ôi mẹ ơi… khụ ——
Anh ta bị sặc, đạp mạnh cần ga, xe lao tới trước như mũi tên bay.
Diệp Khanh la lên, bà sợ hết hồn, cánh tay ôm chặt cổ Lôi Thiếu Dục. Cánh tay Lôi Thiếu Dục ôm chặt bà, không để cho bà bay ra ngoài.
Anh ta rúc cổ nhìn ra sau. Chỉ thấy Lôi soái đang híp mắt nhìn anh ta. Anh ta run rẩy, thật ra bình thường anh ta rất chững chạc, cũng rất nể mặt người khác, nhưng… tin tức hôm nay… quả thật đánh anh ta một cái, anh ta trở tay không kịp!
Lôi Thiếu Dục không trách anh ta, khẽ hất cằm, tỏ ý anh ta chạy tiếp.
Tài xế nơm nớp lo sợ khởi động xe lần nữa… Mặc dù trong lòng phiên giang đảo hải*, nhưng liền trấn định lại, tiếp tục lái xe.
(*) Dời sông lấp biển.
Diệp Khanh nhìn Lôi Thiếu Dục, hỏi lần nữa: “Hôn lễ con chúng ta, con đi được không?” Bà muốn biết thái độ của ông. Mục đích hôm nay bà tới tìm ông, chủ yếu là chuyện này. Bà còn cố ý viết tờ giấy, nhưng… bà lại không quên gì. Bà nhớ rất rõ!
Lôi Thiếu Dục trầm mặc một hồi, không trực tiếp trả lời bà. Diệp Khanh không vui rũ mắt, bà chậm rãi nói: “Con… từ khi ra đời đến 26 tuổi, chúng ta chưa bao giờ tham dự vào cuộc sống của nó…”
Trong lòng… áy náy ——
Nhưng, con bọn họ không nói gì… Từ đầu đến cuối, chưa từng làm khó ông… Bà biết công việc của ông rất thần bí, bà biết vấn đề ông phải đối mặt có thể sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng mà: “Sở dĩ con vẫn chưa cử hành hôn lễ là vì con dâu từng nói… muốn đợi đến khi tìm được chúng ta, lại để chúng ta cùng chủ trì hôn lễ cho hai đứa… Sau đó, kéo dài bụng cũng lớn, con cũng sinh… rốt cuộc tìm được chúng ta…”