Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1437: Khi tôi gặp ông (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Thiếu Dục một mực trầm mặc, Diệp Khanh nhẹ nhàng nói: “Hôn lễ, còn một tháng…”

Lôi Thiếu Dục nhìn ngoài cửa sổ, trong tròng mắt đen tựa như thoáng qua gió bão. Đến khi xe chạy đến gần căn cứ, ông mới gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức.”

Diệp Khanh cực kỳ ngạc nhiên mừng rỡ! Ôm cổ ông, dùng sức hôn mặt ông. Bà biết ông nói “Tôi sẽ cố hết sức” là trải qua bao nhiêu cân nhắc suy xét mới ra quyết định!

Người đàn ông bà yêu tuyệt đối sẽ không tùy tiện cam kết, một khi ông cho câu trả lời xác định, ông nhất định sẽ vì thế mà bỏ ra mười triệu lần sức lực.

Trước khi xe vào căn cứ, bọn họ đổi xe mấy lần. Lôi Thiếu Dục luôn ôm laptop báo cáo. Ông muốn dẫn Diệp Khanh về căn cứ, trong căn cứ nhất định sẽ có người phản đối kịch liệt.

Cho nên ông quyết đánh đến cùng!

Diệp Khanh nhìn sắc mặt ông, từ đầu đến cuối đều tối đen, bà đột nhiên cầm tay ông. Tay Lôi Thiếu Dục chợt dừng, ông ngẩng đầu nhìn bà… Chỉ thấy bà nghiêng đầu cười với ông, bà nói: “Hay là tôi về chỗ Diệp Đình đi. Tôi còn phải giúp bọn nhỏ chuẩn bị hôn lễ… Ông tới tham dự hôn lễ bọn nhỏ là được.”

Lôi Thiếu Dục nắm tay bà, đặt bên mép hôn: “Yên tâm, đi cùng tôi đi, sẽ không phiền toái lắm.”

Diệp Khanh ôn nhu nhìn ông, bà không nói gì nữa. Vô cùng yên lặng nghe ông đánh máy. Tần suất ông gõ bàn phím cực cao, hiển nhiên đang tranh luận kịch liệt với đối phương, thậm chí là tranh cãi.

Điện thoại ông vang lên rất nhiều lần, mỗi lần ông đều không nhận, vẫn tiếp tục gõ bàn phím.

Đối phương muốn bùng bổ: “Nghe điện thoại! Nói trong điện thoại!”

Lôi Thiếu Dục nói: “Vợ tôi ở bên cạnh tôi, chúng ta cãi vả sẽ dọa bà ấy.”

“Người bao lớn rồi? Còn bị dọa sao? Chỗ chúng ta là chỗ bình thường sao? Có phải ông điên rồi không?”

“Tôi không điên mới dẫn bà ấy về, nếu tôi thật sự điên rồi, tôi đã trực tiếp đưa bà ấy đi! Chuyện hôm nay tôi không phải tìm ông thương lượng, mà là tôi thông báo cho ông.”

“…”

Đối phương trầm mặc chừng hơn hai phút, mới gửi tin: “Ông cũng quyết định rồi, còn nói gì với tôi? Dù sao ông là người quyết định cao nhất!”

Tuy giận đến muốn bốc khói, lại không thể không nhắc ông: “Lão Lôi! Biết gốc rễ đối phương không? Hơn 20 năm qua ông không liên lạc với bên ngoài, con người đều sẽ thay đổi! Ai biết bà ấy có thể một vài Tập đoàn lợi dụng hay không?!”

Lôi Thiếu Dục cười hời hợt, nói: “Ông sẽ không đi điều tra à? Muốn biết chân tướng, tự ra tay! Dựa vào suy đoán là tác phong của ông?”

Đối phương cắn răng nghiến lợi: “Trước khi tôi điều tra rõ, tôi không cho phép bất kỳ người ngoài nào vào căn cứ!”

Lôi Thiếu Dục nói: “Tôi còn 10 phút nữa tới trạm gác, đến lúc đó đừng cho tôi thấy một con heo ngốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.