Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 145: Người của Diệp gia tôi, ai dám động?! (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tới hội trường tuyển chọn đại học Yến, Lăng Vi ôm tài liệu đi vào.

Bên trong người người tấp nập.

Thật đúng là… Ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có…

Lần này Laroe muốn tuyển dụng hai mươi mấy vị trí, cho nên sinh viên tới tham gia cực kỳ nhiều.

“Vi Vi —— Vi Vi!”

Một giọng nói say khướt truyền tới…

“Ọe …. Vi Vi… Sao bây giờ em mới đến…”

Lăng Vi nhìn theo giọng nói, thấy Hứa Tử Huân nhào tới như con chó điên! Anh ta ôm lấy cô, râu ria xồm xoàm, miệng hôi phả ra mùi rượu hôn lên mặt cô.

“Vi Vi, anh thật nhớ em… Trương Diệc Đình chính là một phụ nữ đanh đá! Anh chịu cô ta đủ rồi! Vi Vi, em trở lại đi… Chúng ta bên nhau…”

“Buông tay ——” Đôi mắt Lăng Vi phun ra lửa, gắng sức giãy giụa.

“Vi Vi… Em đừng nóng giận. Anh không làm chuyện có lỗi với em nữa, em tha thứ cho anh… Anh sai rồi! Em đánh anh! Em mắng anh! Em làm gì cũng được, đừng rời xa anh, anh thật sự rất yêu em…” Hứa Tử Huân ôm chặt Lăng Vi, mặc cô giãy giụa thế nào cũng không chịu buông tay.

Tài liệu trong ngực Lăng Vi rơi đầy đất.

“Buông ra!!!” Mắt Lăng Vi đỏ lên!

“Anh không buông! Anh không buông —— Vi Vi, anh thật sự không thể rời xa em…”

Mặt Hứa Tử Huân đỏ bừng, anh ta say khướt, hai tay kiềm chặt Lăng Vi như cây kềm.

Lăng Vi tức giận, lửa bùng cháy trong mắt.

Cô nhấc chân, hung ác đá vào bắp chân anh ta, Hứa Tử Huân bị đau, lui về sau nửa bước.

Lăng Vi vung tay, tát mặt anh ta!

Một bạt tai cực kỳ vang dội.

Tất cả bạn học xem náo nhiệt chung quanh không khỏi hít hơi lạnh, nữ thần băng sơn của bọn họ ra oai rồi!

Mặc dù Hứa Tử Huân bị tát nhất định rất đau, nhưng đại đa số người vẫn đứng về phía Lăng Vi.

Mọi người nhìn Hứa Tử Huân, má trái anh ta sưng vù, dấu tay đặc biệt rõ ràng.

Có thể thấy cái tát này của Lăng Vi dùng lực nhiều bao nhiêu…

Hứa Tử Huân là Phó chủ tịch Hội học sinh, cũng là nam thần trong lòng vô số thiếu nữ.

Nữ sinh đại học Yến không có ai không biết anh ta, trước kia anh ta tao nhã lịch sự, khiêm tốn lễ độ, hơn nữa Lăng Vi sẽ phối hợp quần áo cho anh ta, đi tới đâu, anh ta cũng là tiêu điểm nhất định.

Bây giờ thế nào…

Chán nản như con chó hoang, cả ngày uống rượu, than phiền, trên dưới toàn thên đều là năng lượng làm người ta siêu ghét…

Các nữ sinh oán hận Lăng Vi đều chuyển sang oán hận Trương Diệc Đình, nếu không phải người phụ nữ này quyến rũ nam thần của bọn họ, anh ta cũng sẽ không rơi đến nông nỗi này.

Cho nên, nhiều giọng nói ủng hộ Lăng Vi hơn.

Không ít nam sinh xem náo nhiệt cũng cảm thấy đau lòng thay Lăng Vi.

“Hứa Tử Huân cũng quá bỉ ổi… Lúc phách lối, chưa từng nghĩ tới hôm nay? Bây giờ hối hận, muộn rồi…”

“Đúng đó, Lăng Vi tốt như vậy, Hứa Tử Huân bị mù, lại ở bên kỹ nữ đầy tâm cơ Trương Diệc Đình kia, tôi thật sự thấy không xứng thay Lăng Vi, cũng may Lăng Vi có mắt, đá tên cặn bã này.”

“Trương Diệc Đình cũng không phải thứ tốt gì! Không phải hai ngày trước còn bị tung hình lên mạng sao? Trương Diệc Đình cũng quá hỗn loạn, tiểu bạch thỏ, mèo hoang nhỏ gì lại thích chơi trò tự sướng khỏa thân…”

“Đúng vậy! Tôi cũng thấy! Đúng là… làm đại học Yến chúng ta mất hết thể diện!

“Hứa Tử Huân và Trương Diệc Đình đều không phải thứ tốt! Cá thúi tìm tôm thối rữa! Một cặp tiện nhân!”

Hứa Tử Huân bị chỉ chỉ chỏ chỏ, nhất thời máu nóng lên não!

Anh ta tức giận xông lên kéo tay Lăng Vi.

“Đi —— Đi cùng anh! Chúng ta tìm một chỗ an tĩnh từ từ nói.”

“Tôi và anh không có gì đáng nói, buông tay!”

Lăng Vi dùng sức đẩy ra.

Hứa Tử Huân dính sát cô như keo dán sắt, Lăng Vi giận đến mức muốn một cước đạp chết anh ta.

“Hứa Tử Huân! Đừng làm tôi xem thường anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.