Em trai Tiểu Lý khách khí nói:“Tôi tên Trâu Cấm, Cấm trong cấm chỉ” Người chăm sóc nghĩ, nào có người tên như vậy? Là giả sao?
Trâu Cấm vừa nói, vừa hạ thấp mũ lưỡi trai, bên hông anh ta là một khẩu súng đã lên nòng, chỉ cần góc độ phù hợp, anh ta lập tức có thể rút súng xạ kích.
Người chăm sóc dẫn đường cho hai người bọn họ: “Cẩn thận một chút, trên mặt đất có nước, rất trơn.”
Người lái xe vội vàng gật đầu, nói với em trai Tiểu Lý:“Trâu Cấm, trên mặt đất có nước đó, cậu mang mũ lưỡi trai thấp như vậy có thể nhìn thấy đường không? Cậu đừng kéo cả tôi đi vào trong vũng nước.”
“Không sao, tôi sẽ cẩn thận.” Lúc đi ngang qua vũng nước, Trâu Cấm làm bộ lơ đãng liếc nhìn một cái.
Chỉ một cái nhìn này, anh ta liền khóa chặt mục tiêu---người phụ nữ mặc áo lam nhạt viền lá sen, quần trắng kia là Lăng Vi.
Một người phụ nữ khác mặc váy dài màu xanh nhạt là Diệp Khanh.
Mục tiêu của anh ta là hai người phụ nữ này, một tiểu đội khác phụ trách ám sát Diệp Đình, bây giờ anh ta chỉ cần bắn chết hai người phụ nữ này, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Tròng mắt Trâu Cấm hơi híp lại, nhìn khung cảnh xung quanh một chút, nơi này cũng không tệ.
Viện hải dương, cách xa nội thành, bây giờ là buổi sáng, không có biểu diễn cá heo, cho nên viện tạm thời thưa thớt. Phải chờ đến một giời trưa người mới nhiều lên.
Ra tay tại nơi này, thời cơ, địa điểm đều vô cùng tốt.
Hai người lái xe và Trâu Cấm mang thức ăn đến phòng chứa đồ, lúc hai người đi ra, liền nghe thấy Diệp Khanh đang nói chuyện với một đứa bé, cô nói:“Tiểu Tony, lát nữa chúng ta đến bệnh viện nhé, cô phải đi tái khám. Cháu có muốn đi cùng cô hay không?”
“...” Lăng Vi quýnh lên, cô vịn trán nói với Diệp Khanh:“Mẹ, mẹ sao thế...Tiểu Tony là con trai Diệp Đình...Nó phải gọi mẹ là bà nội!”
Diệp Khanh không cao hứng! “Con mới là bà nội!”
Lăng Vi lại quýnh...
Tiểu Tony vội vàng ôm cổ Diệp Khang nói:“Cháu muốn đi cùng cô.”
Diệp Khanh lập tức nở nụ cười, đưa tay xoa tóc Tiểu Tony: “Rất ngoan, cháu đáng yêu hơn nha đầu kia nhiều.”
“...” Lăng Vi im lặng, cô chỉ nói một câu nói thật mà lại bị chê.
Cô đưa mẹ về, chủ yếu là cha bên kia đang loay hoay đến nỗi chân không chạm đất! Ông đang bận bịu vây quét “Hắc Dạ đế quốc”, ông quá bận, quá bận rộn.
Mẹ không có ai chăm sóc cũng không được, cho nên cô liền đưa bà trở về. Hôm nay vừa vặn phải đến bệnh viện tái khám, mọi người đến viện hải dương, chủ yếu là để Tiểu Tony và Lăng Tiêu ra ngoài chơi một chút.
Người chăm sóc dẫn hai người ra.
Trâu Cấm làm bộ đang nghe các cô nói chuyện, nhưng thật ra, anh ta đang tính toán góc độ nổ súng.
Vị trí hiện tại anh ta đang đứng là góc chết, Lăng Vi và Diệp Khanh đều không nằm trong phạm vi xạ kích. Anh ta phải tiến lên phía trước, đi đến bên cạnh cái hồ mới có góc độ thích hợp.
Chẳng qua, ở góc độ này, đại khái chỉ có thể bắn trúng Diệp Khanh, Diệp Khanh đứng bên cạnh hai người phụ nữ, nhưng ở giữa vẫn có chút khoảng cách.
Nếu anh ta nổ súng, có thể dễ dàng bắn trúng huyệt thái dương của Diệp Khanh!