Lúc này, Hoa Thiếu Kiền, Hạ Tiểu Hi, Lý Thiên Mặc, Lôi Niễu Niễu cũng chạy tới. Lôi Niễu Niễu vốn đang đi học, bạn ngồi cùng bạn của cô cho cô xem một tin tức. Cô vừa nhìn liền giật mình! Người bị bắt cóc đều là người thân của anh Diệp Đình!
Cô cũng không còn tâm tư học, lập tức gọi cho Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Mặc ở công ty, đang định đi tới cùng Hoa Thiếu Kiền, Hạ Tiểu Hi, anh nhận được điện thoại của Lôi Niễu Niễu, thuận đường đón cô đi chung.
Bốn người bước xuống xe, cách thật xa nhìn thấy trong vùng bị ngăn lại có rất nhiều chiếc xe ô tô lật hai bên đường. Trên đất đều là máu…
Lôi Đình đứng không vững, luôn ôm bụng, dáng vẻ rất khó chịu. Lăng Vi đỡ cô, nói: “Em đừng xảy ra chuyện nữa… Lên xe ngồi đi, cứ để bọn họ làm việc.”
Lôi Đình gật đầu, Lăng Vi đỡ cô lên xe gần đó, khi mở cửa, Lăng Vi nói: “Tiểu Đình, chị và anh Đình của em vừa bị truy sát, thiếu chút nữa không còn mạng… Chị thật sự rất sợ. Nhiều người cầm súng như vậy! Còn có tay súng bắn tỉa! Vừa rồi chị suýt chết.”
Lăng Vi nói tiếp: “Lần này chị và anh Đình của em bị tập kích, còn có mẹ hai em bị bắt cóc, nhất định là có nội gián!”
“Hả?” Lôi Đình ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Lăng Vi nói: “Bởi vì lần này, đối tượng tập kích chủ yếu là chị, anh Đình và dì Khanh của em!” Lăng Vi nhìn chằm chằm cô, thấy cô há to miệng, Lăng Vi nói tiếp: “Chuyện cha mẹ anh chị nhận nhau, không có bao nhiêu người biết, đối phương muốn dùng súng giết chúng ta chính là muốn lợi dụng chúng ta kiềm chế cha chúng ta.”
“Hả?” Lôi Đình nhíu chặt mày, tay nhỏ nắm chặt tay cô hơn. Cô sốt ruột hỏi: “Bác em bị lộ rồi?”
Lăng Vi trong nháy mắt muốn tát miệng rộng của mình, cô nói lời này vì muốn thử phản ửng của Tiểu Đình… Kết quả, chỉ số IQ của Diệp Đình… cũng không phản ứng kịp cô đang nói chuyện nội gián…
Kệ đi, với IQ của Diệp Đình, kẻ địch cũng coi thường…
Lúc này, Lôi Đình đột nhiên hỏi cô: “Chị dâu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Em không hiểu! Là bác em bị lộ sao? Vậy ông ấy sẽ gặp nguy hiểm đúng không?”
Lăng Vi hít một hơi: “Chắc chắn có nguy hiểm, có điều, em đừng lo lắng… Diệp Đình đã thông báo ông ấy, chúng ta cũng phải cẩn thận hơn, biết không?”
Lôi Đình liền gật đầu: “Dạ dạ dạ.” Cô lại hỏi: “Vậy chúng ta làm sao cứu mẹ? Bọn họ sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”
Lôi Đình càng nói càng sốt ruột, Lăng Vi an ủi cô: “Mục tiêu của kẻ địch là bác cả em, nên bốn người họ tạm thời không sao. Anh Đình của em đang phái người đi tìm, em đừng lo.”
Lôi Đình ôm bụng lên xe, tìm nước uống. Không sốt ruột là giả! Cô uống nửa chai nước, xoa cổ nói: “Sao cổ họng đau như vậy…”
Lăng Vi thầm nghĩ, đây là hỏa vượng ah! Mẹ mình bị bắt, sao có thể không lo lắng được?
Lôi Đình uống nước, lấy điện thoại ra, hỏi tiểu đội của mình: “Tình hình thế nào? Có phát hiện cái gì khả nghi không?”
Đội trưởng báo cáo: “Chị Đình, tạm thời không phát hiện cái gì khả nghi!”
Lôi Đình la lên: “Cảnh giác! Có tình hình gì lập tức báo lại!”