Tên mặt sẹo vẫn còn chưa tỉnh, bọn họ thẩm vấn hai tên lái xe và nhân viên trạm xăng và trên đầu trọc trước.
Hai tên lái xe bị dọa cho choáng váng.
Một tên nói: “Tôi không biết chuyện này là thế nào... xe chở xăng không phải là của tôi, hôm qua tên đầu trọc thuê tôi làm cho hắn ta một việc.”
Giang Quân lạnh lùng nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Trong tay tên đầu trọc có súng anh có biết không?”
Tên lái xe run lập cập: “Tôi biết... lúc trước tôi có làm việc cho hắn ta nên biết trong tay hắn ta có súng. Bởi vì hắn ta nói...đi đường dài không an toàn, nhỡ may gặp cướp trên đường cho nên mang súng mới an toàn. Hắn còn nói súng để trong xe, canrth sát không kiểm tra, bảo tôi yên tâm. Tôi chỉ là lái xe, chỉ cần có tiền tôi cũng chẳng để ý nhiều như vậy. Dù sao hắn có súng, có thể bảo đảm an toàn cho tôi, tôi cũng không hỏi nhiều...”
Một tên lái xe khác thì đang ngây ngốc.
Tên đầu trọc cũng khai: “Là La ca tìm tôi, La ca là tên mặt sẹo, còn cái khác... tôi không biết...”
Nhưng mà tên mặt sẹo còn chưa tỉnh.
Lăng Vi và Diệp Đình và bệnh viện thăm Diệp Khanh, tiểu Tony, Lăng Tiêu và Bách Phong cũng được đưa vào bệnh vienj.
Trên người Bách Phong và Lăng Tiêu đều là vết thương, chỉ có tiểu Tony đỡ hơn một chút.
Bởi vì lúc bị nổ, Lăng Tiêu ngồi trước xe mà Bách Phong và Kỷ Nhu ngồi đằng sau.
Nháy mắt bị nổ, Bách Phong và Kỷ Nhu dùng thân thể chắn tiểu Tony bên dưới.
Cho nên tiểu Tony ngoại trừ chân bị đâm một ít mảnh thủy tinh thì không bị thương chỗ khác.
Nhưng mà Lăng Tiêu và Bách Phong thì khá nghiêm trọng.
Bách Phong và Lăng Tiêu bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cả người bọn họ đều là mảnh vụn thủy tinh.
Hai hôm nay bệnh viện Giang thành đều là người bệnh như vậy. Hơn 30 người tổ Ám ảnh đều bị thương năng, chỉ có điều làm người ta vui vẻ là mọi người đều vượt qua nguy hiểm.
Lăng Vi, Diệp Đình, Lôi Tuấn và Lôi Đình nôn nóng chờ bên ngoài hành lang.
Bọn họ vưa thay quần áo tới, vậy mà Diệp Khanh vẫn chưa tỉnh.
Không khí giữa bốn người âm trầm làm cho người ta khó thở.
Suốt ba ngày mới phẫu thuật xong.
Lăng Tiêu và Bách Phong được đẩy tới phòng riêng, trái tim Lăng Vi như nhỏ máu.
Hai người này chẳng có một chỗ lành, trên người quấn đầy băng gạc, thật sự bị quấn như bánh chưng.
Bách Phong tỉnh lại vẫn luôn khóc, Lăng Vi cầm tay bà, nhẹ giọng hỏi: “Dì Bách, dì và dì Nhu bị tách ra lúc nào? Lúc nào dì ấy bị mang đi?”
Vết thương của Bách Phong rất nặng, ngay cả sức lực để nói cũng không có.
Bà vừa nhớ lại vừa gạt nước mắt.
Đứt quãng nói: “Xe của chúng ta... lúc đó bị nổ, mọi người đều... bị thương, chị Nhu... không bị thương nặng như dì, lúc đó dì... ôm chị ấy... và tiểu Tony trong người.”
Sau đó miệng vết thương chưa được xử lý còn bị nhốt vào bồn chở xăng, hai chiếc xe còn không lái vững vàng.
Xe chấn động, bà đả quá sức chịu đựng, huống hồ hai xe này bị chặn lại còn đụng nhau.
Va chạm vô cùng mãnh liệt.
Còn không phải muốn mạng bà ấy sao?
Chỉ cần nghĩ, Lăng Vi đã cảm thấy đau như kim đâm.
...........
Diệp Đình nói sự việc đơn giản cho Lôi Thiếu Dục, Diệp Đình hỏi Lý Thiên Mặc: “Đối phương vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”
Lý Thiên Mặc lắc đầu: “Đối phương vô cùng cáo già, từ lúc em nhận được tín hiệu của tổ Ám ảnh, đối phương vẫn chưa từng hành động... nói đến cùng đúng là là, sao bọn họ biết em đang ôm cây đợi thỏ? Là ai báo cho bọn họ tin tức?”