Lăng Vi và Diệp Đình nhìn thấy Lôi Thiếu Triệt đang cầm áo chặn một lỗ tròn.
Diệp Đình thấy Lôi Thiếu Triệt ra hiệu hco bọn họ bịt mũi lại, Diệp Đình lập tức đưa tay bịt mũi Lăng Vi.
Nơi này có khí độc?
Lăng Vi gần như đồng thời cũng đưa tay bịt mũi Diệp Đình. Có điều, tay cô không dài như Diệp Đình, nên chậm hơn chút.
Động tác của hai người suýt chọc cười Lôi Thiếu Triệt. Cũng may công lực của ông khá mạnh, cố kìm nén, nếu không... hít khí này vào, cái mạng nhỏ của ông cũng đi tong!
Lôi Thiếu Triệt nhanh chóng bịt chặt lỗ khí, ông dùng tay chống đất, muốn đứng lên.
Diệp Đình thấy ông muốn đứng lên, vội vàng cùng Lăng Vi chạy tới đỡ ông. Lăng Vi lấy ra băng cầm máu, nhanh chóng quấn chân Lôi Thiếu Triệt.
Diệp Đình và Lăng Vi đều nín thở, hai người kéo Lôi Thiếu Triệt nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Lôi Thiếu Triệt chỉ cánh cửa bên phải, Diệp Đình và Lăng Vi vội dìu ông vào cánh cửa đó, đi đến một căn phòng mới, Lôi Thiếu Triệt lại chỉ một cánh cửa khác, cho đến khi bọn họ tìm được Kỷ Nhu.
“Dì Nhu.” Lăng Vi và Diệp Đình đều rất kinh ngạc, bọn họ không ngờ lại thấy Kỷ Nhu ở đây.
Lôi Thiếu Triệt quay đầu, ngạc nhiên nhìn bọn họ, ban nãy hai đứa trẻ này gọi ông là chú, ông còn tưởng là xưng hô lễ phép, không ngờ... hai đứa trẻ này còn biết cả Kỷ Nhu?
Diệp Đình không nói nhiều, trực tiếp quay người cõng Kỷ Nhu trên lưng. Lăng Vi đỡ Lôi Thiếu Triệt nói: “Chú, chúng ta mau ra khỏi đây, nơi này không an toàn!”
Lôi Thiếu Triệt nhìn cô chằm chằm, nói: “Hai đứa biết Kỷ Nhu? Hai đứa...”
Diệp Đình và Lăng Vi dừng lại nhìn ông.
Lôi Thiếu Triệt nhìn sang Diệp Đình, đột nhiên cảm giác... sao đứa nhỏ này lại giống anh cả, anh hai của ông thế?
Diệp Đình lấy dây chuyền của mình ra.
Anh nói: “Cha cháu là anh cả Lôi gia, cháu theo họ mẹ, cháu tên là Diệp Đình.”
Lôi Thiếu Triệt sửng sốt! Trái tim suýt nhảy lên cuống họng.
Lôi Thiếu Triệt đến gần sợi dây, rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Đình, ánh mắt Lôi Thiếu Triệt vô cùng khiếp sợ: “Cháu là con trai của anh cả chú?”
Diệp Đình gật đầu, giới thiệu Lăng Vi: “Đây là vợ cháu, Lăng Vi.”
“Cháu chào chú.” Lăng Vi lễ phép cười với ông.
Lôi Thiếu Triệt nhìn cô, khẽ gật đầu với cô. Lúc này, không có ngôn ngữ gì có thể biểu đạt cảm xúc kích động trong ông!
Mấy ngày trước, ông mới biết được anh cả ông vẫn còn sống!
Không ngờ, hôm nay... lại gặp được con trai của anh cả! Anh cả ông có con trai... ông cũng có! Ông có con trai, cả con gái!
Lúc này, Lôi Thiếu Triệt vẫn chưa tỉnh táo lại khỏi cơn khiếp sợ.
Một loạt biến cố khiến trái tim ông đập như điên, cả người như phát sốt.
Lăng Vi nói: “Chúng ta mau đi thôi, lát nữa nhiều người sẽ không dễ đi!”
Lôi Thiếu Triệt nói: “Thiết kế nơi này quá phức tạp, muốn đi ra ngoài sẽ tốn rất nhiều công sức.”
Lăng Vi mở máy thăm dò ra, nói: “Chú, chú nhìn xem... bạn cháu đã phá được chặn tín hiệu, chúng ta chỉ cần đi theo tín hiệu cậu ấy truyền tới là có thể tìm được lối ra. Ban nãy bọn cháu tìm được chú nhanh vậy cũng là vì phát hiện tín hiệu điện thoại của chú.”