Kỷ Nhu thấy ông đi tới, trái tim của bà bắt đầu gia tăng tốc độ, ông càng tới gần, bà càng căng thẳng. Kỷ Nhu thầm chửi mình trong lòng, sao bà càng sống càng không có tiền đồ? Lúc trẻ trong lòng tràn đầy tự tin, lại không biết người ta ở đâu? Sao càng sống càng thiếu tự tin? Bởi vì mình già rồi?... Năm tháng giống như con dao mổ heo, mài mòn hết tất cả sự tự tin của bà...
Lôi Thiếu Triệt nắm lấy tay bà, ông đứng ở bên cạnh bà, hơi hạ tầm mắt chăm chú nhìn khuôn mặt bà, ông khẽ mỉm cười, tán dương bà: “Đúng là người phụ nữ xinh đẹp, không biết ai có phúc, có thể lấy em làm vợ.”
Lôi Thiếu Triệt lắc đầu: “Không thể nào... Chẳng lẽ người trên thế giới này đều mù hết cả rồi?”
Kỷ Nhu được ông chọc cho tâm tình tốt lên! Bà hất tay ông ra, dùng sức đập vào ngực ông: “Chỉ có một mình anh là mù! Còn dám nói đến người khác? Năm đó, Kỷ đại mỹ nhân em đây chủ động theo đuổi anh, anh còn dám cự tuyệt em mấy chục lần!”
Lôi Thiếu Triệt nắm lấy nắm đấm của bà, nhìn thẳng vào mắt bà, nghiêm túc nói: “Thân bất do kỷ, xin em hãy tha thứ cho anh.”
Kỷ Nhu cắn môi, quở trách trợn mắt nhìn ông, không phải là bà muốn nói những chuyện này với ông... bà đều hiểu những cái khó của ông...
“Đi ăn cơm đi.” Lôi Thiếu Triệt nắm thật chặt tay bà, Kỷ Nhu tựa vào bên cạnh ông, vòng tay ôm lấy cánh tay của ông, ông đột nhiên thì thầm ở bên tai nàng bà: “Sau này anh sẽ từ từ đền bù.”
Kỷ Nhu chợt cảm giác được... dường như ông đang nắm một vật ở trong lòng bàn tay, tròn vo...
Bà cúi đầu, nhìn thấy ông đang đeo một chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của bà...
Bất ngờ nhận được sự ngạc nhiên này... khiến trái tim của Kỷ Nhu loạn nhịp!
Bà kích động giơ tay lên, che mặt... có nước mắt qua kẽ ngón tay chảy xuống. Không có bất kỳ dấu hiệu nào! Quá đột ngột...
Dòng suối ngọt ngào dâng trào trong lòng bà! Nhiệt huyết trong người sôi lên, bên trái đụng bên phải, giống như có thể lao ra khỏi thân thể bất cứ lúc nào!
Yêu sâu nặng nhiều năm, bây giờ như chợt phát hiện ra chỗ rò rỉ, bà vòng tay ôm lấy ông, dán khuôn mặt giàn dụa nước mắt vào đầu vai của ông, khóc hu hu.
Ông ôm lấy bà thật chặt, vừa nghiêm túc lại vừa trịnh trọng nói: “Thật xin lỗi, đã để em phải đợi lâu...”
Kỷ Nhu ôm ông, lắc đầu...”Em rất hạnh phúc... Bởi vì anh đã xuất hiện trong sinh mạng của em, mà mỗi một ngày trôi qua của em đều rất có ý nghĩa, em không cảm thấy khổ cực.”
Lôi Thiếu Triệt đưa tay lau nước mắt giúp bà, bà nhón chân hôn lên môi của ông. Ông vừa ôm vừa vuốt ve lưng bà. Hai mươi mấy năm phụ lòng, sao có thể chỉ dùng mấy chữ này để xóa tan!
Trở về từ ngoài biển, Diệp Đình hẹn Angel gặp mặt.
Lôi Thiếu Triệt hiểu rõ về chủ nhân của mấy sợi dây chuyền còn lại. Cả nhà mình đoàn viên, ông cũng cực kỳ hy vọng có thể giúp các chiến hữu tìm được con mình.
Trong phòng bao của khách sạn Giá Nhật, Trần Bá Tích ngồi ở trên ghế sa lon, không ngừng uống nước.
Chiếc dây chuyền màu xanh đậm là của ông ấy.
Vương Tấn ngồi bên cạnh, là chủ nhân của chiếc dây chuyền mày đỏ nhạt.
Trong mấy người có sợi dây chuyền, có ba người đã hy sinh... ba sợi dây chuyền kia cũng đã biến mất.
Angel biết về hai sợi dây chuyền này. Vì vậy hôm nay Diệp Đình hẹn cô ta tới, là muốn làm sáng tỏ bí mật của hai sợi dây chuyền này.
Lúc Angle và Vinh Phỉ đi vào, Trần Bá Tích ngước mắt lên nhìn, chăm chú nhìn vào Angel.
Vừa rồi ông đang giơ ly nước lên uống nước, bây giờ, tay ông đang lơ lửng ở giữa không trung, mép ly dán vào trên môi, nước còn chưa uống xuống...
Hơi thở của ông phả vào mép ly... một khoảng thời gian, ông cũng không phản ứng kịp.
Angel nhìn ông ta, hơi nhích lại gần trong ngực Vinh Phỉ.
Vinh Phỉ vỗ vỗ nhẹ vào ly bàn tay của cô ta, Trần Bá Tích hơn bốn mươi tuổi, rất gầy, rất cương nghị. Mặc dù dáng dấp không tệ, nhưng dáng vẻ... lại không giống với… Angel.