Lý Thiên Mặc cũng rất vui, đây chính là không có áp lực thì không có động lực!
Tiềm năng con người đều là vô hạn, nếu không cho những người này chút áp lực, bọn họ còn cà lơ phất phơ, lay động ở 30 giây!
Lý Thiên Mặc vỗ tay: “Tôi rất hài lòng kết quả sát hạch của mọi người, mọi người đều có tư cách tham gia huấn luyện kế tiếp, hôm nay lớp đầu tiên, chúng ta học quy tắc lập trình.”
“Phốc ——” Lý Khắc Gia lại hộc máu… Không cần học liền vậy chứ…
Thật vất vả thi đậu, lại không cho anh ta lấy hơi.
Lý Thiên Mặc nhìn anh ta: “Lý Khắc Gia, cậu có ý kiến?”
Lý Khắc Gia vội lắc đầu: “Không có…”
Lôi Niễu Niễu cũng nhăn mặt, tuy cô học chút kỹ thuật hacker, nhưng… cái gì mà lập trình… cô không biết gì…
Lý Thiên Mặc giảng một tiết, mắt 18 học sinh lóe sáng!
“Thầy Lý! Không hỗ là thiên tài máy tính! Nghe giảng một buổi bằng 10 quyển sách của tỉnh em!”
Ngay cả Thái Tử Du cũng không thể không phục… Những gì trước kia anh ta không hiểu, qua một buổi học này, thấu hiểu tất cả!
Lý Thiên Mặc… Quả nhiên không đơn giản!
Những bạn học tranh vây quanh Lý Thiên Mặc hỏi cái này cái kia.
Mấy vấn đề khó giải quyết đều bu lại hỏi Lý Thiên Mặc.
Lý Thiên Mặc nói: “Mọi người đừng nóng, mọi người viết câu hỏi ra, ngày mai cùng giao cho tôi. Sau tiết học, tôi đáp lại toàn bộ.”
“Được được được! Cảm ơn thầy Lý!” Vừa rồi không phục, lúc này tất cả đều phục!
Lý Thiên Mặc nói với Thái Tử Du: “Cái đó… Tiểu Thái Nhi, cậu làm lớp trưởng đi, sau này các bạn học có chuyện gì thì tìm cậu, cậu thống nhất rồi hỏi tôi.”
“…” Thái Tử Du yếu ớt nói: “Thầy… Khi thầy gọi tên em, có thể chỉ gọi “Tiểu Thái”, đừng thêm chữ “Nhi” phía sau không…”
Anh ta giơ dấu tay: “Tiểu Thái Nhi… sao nghe giống như một loại thực phẩm màu xanh lá cây…”
(*) Tiểu Thái: dưa cải.
“Ha ha ha ——” Mọi người bật cười.
Lý Khắc Gia và Lôi Niễu Niễu buồn bực, hết một buổi học, rắm cũng nghe không hiểu!
Mỗi ngày đều nghe như vậy…
Hết giờ học, Lôi Niễu Niễu hơi mê mang, cả một buổi chiều đều không học rốt.
Buổi tối, lúc đi học, Lý Thiên Mặc đến tìm cô, cô rất không có tinh thần…
Lòng tự ái mạnh, tính cách lại háo thắng, cảm giác bị đánh bại này khiến Lôi Niễu Niễu rất buồn rầu!
Cô vốn muốn tham gia thi đấu, ắt phải hướng về hạng nhất, nhưng tham gia huấn luyện mới biết… thật sự khác xa suy nghĩ của cô!
Lý Thiên Mặc và cô cùng đến đi đường Lâm Ấm đến trường, cây liễu hai bên như mỹ nhân, cành nhõ nhẹ nhàng lay động trong gió.
Lôi Niễu Niễu đưa tay kéo một cành liễu, chợt nghe Lý Thiên Mặc nói bên tai cô: “Buổi tối ở nhà tôi.”
“Hả?” Lôi Niễu Niễu giật mình! Cô buông lỏng tay, cành liễu vừa vặn quất trúng mặt Lý Thiên Mặc…
“A ——” Lý Thiên Mặc vội giơ tay che mắt mình.
“Xin lỗi! Tôi không cố ý làm trúng anh!” Lôi Niễu Niễu bị dọa sợ, lập tức nắm tay anh, mắt anh bị quất đỏ bừng, nước mắt cũng sắp tràn ra.
Lôi Niễu Niễu nóng lòng: “Tôi thật sự không cố ý, vừa rồi anh làm tôi giật cả mình!”
Lý Thiên Mặc khoát tay, biểu thị không thèm để ý: “Không sao, không sao, một lát là ổn. Tôi nói em tối ở nhà tôi là muốn nói tôi dạy kèm nội dung trên lớp hôm nay cho em…”
Lôi Niễu Niễu đỡ trán: “Aiya… Tôi nghĩ sai…”
Nước mắt Lý Thiên Mặc tuôn trào: “Em nghĩ lệch đi đâu rồi?”
“Không có… Tôi cho là anh muốn cùng tôi… A! Lên trực thăng thật lớn trên trời!” Lôi Niễu Niễu chỉ lên trời, Lý Thiên Mặc ngẩng đầu, chỉ thấy một con chim bồ câu… bay qua…
Lý Thiên Mặc trở lại bình thường, mắt không quá đau nữa, anh thẳng người, nói: “Nếu em thật sự muốn làm chút gì với tôi, tôi cũng không phản đối…”
Lôi Niễu Niễu cắn răng, đưa tay kéo một cành, muốn bị quất nữa phải không?
Lý Thiên Mặc cười bước tới trước hai bước, tránh cành liễu. Anh cười nói: “Đùa thôi, ý tôi là tôi dạy kèm chương trình học cho em, em có thể nấu chút cơm cho tôi, báo đáp tôi…”
Lúc này, đột nhiên nghe sau lưng truyền tới giọng nói vội vàng của một nam sinh: “Thầy Lý! Thầy không thể thiên vị nha! Thầy phải dạy kèm cả em!”
Lý Thiên Mặc quay đầu nhìn, hay lắm! Người nói chuyện là… Lý Khắc Gia!
Sao ở đâu cũng có cậu?
Tên này là âm hồn không tiêu tán đúng không?
Lôi Niễu Niễu nói: “Không được không được!”
Lý Thiên Mặc nhất thời cảm động… Thì ra Niễu Niễu cũng thích thế giới hai người… Kết quả, lại nghe Lôi Niễu Niễu nói: “Nếu cậu muốn đi, cậu phải nấu cơm. Tôi không làm cho hai người!”