Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1558: Đoán xem, Na Tra ra đời thế nào? (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Quan trọng nhất chính là, Diệp Đình đã đạt thành hợp tác với Lý Thiên Mặc. Đỉnh Phong đã rót cổ phần cho “Mặc Nhiễm”, Mặc Nhiễm chính là phòng làm việc của Lý Thiên Mặc.

Phòng làm việc nằm ở tầng 16 của công ty game Diệp Đình. Lúc đầu ý của Lý Thiên Mặc là đưa Mặc Nhiễm vào dưới trướng Đỉnh Phong, nhưng Diệp Đình kiên trì để Lý Thiên Mặc lập nghiệp độc lập.

Lý Thiên Mặc rất vui vì Diệp Đình ủng hộ mình, giờ anh cần nhất là bộc lộ tất cả ý tưởng tuyệt diệu trong đầu mình ra, anh cần phải có một khoảng trời của riêng mình, nếu như bên trên có Diệp Đình đè ép, thì không thể thực hiện được!

Hiện tại, phòng làm việc của Lý Thiên Mặc làm việc độc lập! Bất kể là quyết sách gì cũng do anh quyết định!

Lôi Niểu Niểu và Lý Khắc Gia, còn có nhóm 18 cao thủ máy tính ngày nào cũng bận bộn trong công ty game của Lý Thiên Mặc.

Hôm nay, người trong phòng làm việc cực kỳ nhiều, Lăng Vi và Diệp Đình cũng đến đây, bọn họ thảo luận kịch bản với Lý Thiên Mặc.

Hoa Thiếu Càn được Lý Thiên Mặc mời làm tổng thanh gia nghệ thuật! Các bạn học thấy Hoa Thiếu Càn đến, như thể thấy thiên thần, vô cùng hưng phấn!

Thái Tử Du chậc lưỡi: “Thầy Lý, thầy quá trâu bò! Hoa Thần mà thầy cũng mời được... thầy thật lợi hại!”

Lý Thiên Mặc thầm nghĩ... Hoa Thiếu Càn rất khó mời, ai có thể mời được anh ta chứ... là anh ta nguyện ý tới. Ai bảo bọn họ là đàn anh chứ, a ha ha...

Giờ anh đang ở sơ kỳ lập nghiệp, các bạn bè của anh, ai mà chẳng ra sức hỗ trợ anh chứ.

Hoa Thiếu Càn không đến phòng của Diệp Đình, anh ta làm anime với một đám người trong phòng.

Anh ngồi cạnh Hàn Phi, hai người nghiên cứu làm sao cho cảnh dạo đầu được đẹp mắt, hùng vĩ hơn.

Lúc này, đám Lôi Niểu Niểu tan học, hơn hai mươi người, chen chúc vào trong phòng làm việc.

“Chào Hoa Thần!”

“Chào Hoa Thần!” Bây giờ đám người nhìn thấy Hoa Thiếu Càn, đã không còn kích động như ban đầu, thần tiên dù gặp nhiều cũng phải bình tĩnh...

Đám người chào hỏi anh xong, vây quanh Hàn Phi. Giờ bọn họ thích xem Hàn Phi làm cảnh nhất.

“A? Anh Hàn! Hóa ra cảnh này có thể làm được như vậy?” Thái Tử Du rất ngạc nhiên!

Ở trường bọn họ cũng dạy làm cảnh, nhưng... nhìn người ta tạo ra khung cảnh rộng lớn, trong nháy mắt cảm giác thứ mình làm chẳng khác gì trò trẻ con!

Thái Tử Du vốn học giỏi, lập tức liền học theo. Những bạn học khác cũng thế, trái một tầng, phải một tầng... quây kín Hàn Phi và Hoa Thiếu Càn.

Hàn Phi dáng dấp đẹp trai, nhưng lúc này lại mặt đỏ tía tai!

Anh nóng a! 18 đứa trẻ to xác quây quanh anh, anh sắp không kiềm chế nổi nữa rồi!

Hàn Phi thở hổn hển, anh nói với đám người: “Tất cả mọi người giải tán, giải tán. Các cậu vây quanh tôi như thế, tôi sắp tắt thở rồi! Mẹ nó!”

Đột nhiên ------

Vẻ mặt Hàn Phi cứng lại, anh hô lên: “Các anh em! Các anh em... ai đánh rắm vậy? Thối thế?”

Ôi mẹ ơi... Hàn Phi muốn điên rồi... Lập tức bịt mũi.

Kết quả, chỉ thấy Thái Tử Du... yếu ớt giơ tay lên: “Tôi đánh... hôm nay ăn sủi cảo rau hẹ, uống sữa đậu nành... còn bị tiêu chảy...”

“Phụt!” Trời đất ơi!

Hoa Thiếu Càn ở bên cạnh Thái Tử Du lập tức cảm thấy không xong...

Rau hẹ... vì sao lại là rau hẹ! Lúc anh gặp Lôi Đình, anh cũng bị hứng mùi rắm rau hẹ này, hun cho không muốn nhận cha mẹ!

“Phụt -------“

“Khụ khụ --- thối quá!” đám người vội tản đi...

Hàn Phi đẩy đám người ra, chạy đến bên cửa sổ, há to miệng, hít thở không khí.

Anh vừa thở, vừa quạt gió trước mũi.

Hoa Thiếu Càn cũng đi đến cửa sổ, sắc mặt hơi đen... Anh bị mệnh gì vậy... có nợ nần gì với rắm rau hẹ à?

Lúc này, Lôi Đình chợt đi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.