Lôi Niểu Niểu còn truyền nước biển đâu, không nhúc nhích được. Cô ngồi trên ghế lắc đầu than thở: “Nhìn xem nhìn xem, nhất định bình thường cô Y Linh không rèn luyện nhiều, nên kém giữ thăng bằng nha! Lúc rãnh rồi, tôi với Thiên Mặc hẹn cô, ba chúng ta cùng nhau nha!”
“...”
“Phốc ---”
Y Linh muốn điên rồi! Ba P? Cái này cô thật là không làm được!
Lôi Chân vừa mới đỡ Y Linh dậy, nghe câu này của Lôi Niểu Niểu cô “phốc” cười phun: “Ai nha má của tôi ơi!” Cô cười đau bụng... muốn té đái luôn.
Cô vừa cười, chân mềm lập tức ngã xuống đất.
Y Linh mới vừa được cô kéo dậy, lại té trở về “Đông.” Lôi Chân vui đến không còn hình người nữa, nằm trên đất đập sàn.
Mọi người đang truyền nước biển cũng nhìn qua bên đây.
Lôi Chân thật muốn cười điên rồi! Y Linh bị chọc giận đến bối rối! Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu trố mắt nhìn nhau....
Có mắc cười như vậy sao?
Trên mặt Lôi Niểu Niểu tràn đầy ngây thơ, cô nhìn Lý Thiên Mặc không hiểu hỏi: “Em nói sai cái gì?”
Trên mặt Lý Thiên Mặc càng ngây thơ hơn, anh nhìn ánh mắt Lôi Niểu Niểu dùng sức lắc đầu: “Không biết.... có thể là bọn họ dễ chọc cười đi.”
Vốn là Y Linh đến thăm bạn, lần này tốt lắm, mình cũng thành bệnh nhân rồi, cô trặc chân lần này còn nghiêm trọng hơn bạn cô bị cảm rất nhiều! Người ta bị cảm ba ngày là hết, chân này của cô phải nằm ít nhất một tháng nha!
Lôi Chân cùng Lý Thiên Mặc mang Y Linh đi khám bác sĩ.
Lôi Niểu Niểu ngồi vô nước biển, đột nhiên cô lại muốn đi vệ sinh.... nhưng bên cạnh không có ai cô phải tự mình xách bình nước biển theo...
Cô đang buồn rầu đâu, liền nhìn thấy Lăng Vi gấp gáp chạy vào, quá tốt!
Lôi Niểu Niểu ngoắc cô: “Chị dâu! em ở nơi này ---” Ha ha ha.... mùi trong nhà vệ sinh thật tuyệt vời, chị dâu.... lúc này tiện nghi chị rồi.
Lăng Vi cùng cô đi nhà vệ sinh một chuyến, chỉ chốc lát sau ba mẹ Lôi Niểu Niểu cũng chạy tới. Lý Vân Hào cũng đi cùng.
Những người khác không có tới, bởi vì phải xem chừng đứa bé giúp Lôi Đình. Hôm nay lại là trung thu, cả nhà đều rất bận rộn, phải làm thức ăn, chuẩn bị ngắm trăng gì đó.
Lôi Niểu Niểu truyền nước biển xong, rốt cuộc đỡ được chút xíu, không cần phải chạy nhà vệ sinh liên tục nữa. Lăng Vi đưa cô và Lý Thiên Mặc về nhà. Lý Vân Hào cũng lên xe theo.
Lôi Thiếu Tu thương lượng với Phương Di cũng đi theo.
Bọn họ còn chưa có ăn cơm chung với ba mẹ của Lý Thiên Mặc đâu.
Hai người vừa thương lượng, cũng quyết định đến nhà Lý Thiên Mặc, cùng nhau qua trung thu.
Lăng Vi đưa bọn họ về nhà, sau đó tự mình lái xe trở về xưởng. Sản xuất xe mới vẫn còn thuận lợi, cuối năm là có thể đưa ra thị trường rồi, lần này là có Diệp Đình toàn lực ủng hộ! Diệp Đình trợ giúp để cho con đường gầy dựng sự nghiệp của cô càng thuận lợi hơn gấp bội!
Lôi Niểu Niểu bi kịch, nhìn con cua lớn không dám ăn nha!
Bác sĩ nói bởi vì cô ăn tôm băng, lại uống nước lạnh, lại ăn kem ly.... bụng có tốt hơn nữa cũng không chịu nổi nha!
Người bạn ký giả kia của Lý Thiên Mặc thật đúng là đi khách sạn quân C, kết quả, tôm băng của người ta căn bản là không có vấn đề...
Nhưng mà, giám đốc của người ta vô cùng tốt... cố ý làm một tấm thẻ hội viên cho Lôi Niểu Niểu, xem như bồi thường.
Cho dù là ăn cái gì hư bụng, nhưng vẫn là có phần tôm băng của ông. Giám đốc đó còn cố ý gọi điện thoại cho Lôi Niểu Niểu hỏi thăm sức khỏe: “Lôi tiểu thư nha, phải chú ý thân thể thật tốt. Lần này cô đi bệnh viện, chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm nhỏ. Tôi để cho ký giả Vương đưa cho ngài một tấm thẻ hội viên, chờ thân thể ngài khỏe lại tới ăn nha. Hải sản của khách sạn quân C chúng tôi đảm bảo tươi ngon, lần sau ngài tới tôi tự mình chọn lựa hải sản cho ngài.”
Lôi Niểu Niểu muốn khóc lớn một trận nha! Con cua lớn trước mặt còn ăn không nổi nha! Cái tên Lưu Kinh Lý này còn tới thêm loạn!
Há miệng ngậm miệng đều là hải sản! Đây là muốn cô “thèm ăn” chết hay sao nha!
Trên bàn cơm, cả nhà ăn thơm uống cay. Một bàn tiệc trung thu phong phú, Lôi Niểu Niểu..... bưng tô mì một mình.... ngay cả hành lá cắt nhỏ cũng không có!
Lý Thiên Mặc đau lòng nha, anh cũng bưng một tô mì cùng cô. Hai người giống như nàng dâu nhỏ đáng thương vậy, Lý Thiên Mặc nhỏ giọng nói với Lôi Niểu Niểu: “Lúc em ăn mì, cứ tưởng tượng là mình đang ăn cua đi.”
Lôi Niểu Niểu muốn rớt nước mắt, cô hít mũi nói: “Em không tưởng tượng ra mùi vị đó...” Dạ dày cô sôi ùng ục ứa nước chua.... mùi này, cũng quá tuyệt vời nha....