Lăng Vi giãy giụa, mỗi ngày đều hôn đi hôn lại như vậy tốt lắm sao?
Không sợ ngược cẩu bị đánh sao?
Cô giãy giụa, Diệp Đình dùng sức nắm tay nhỏ bé quơ loạn của cô, bá đạo kìm chặt sau lưng cô, môi lưỡi anh giống như có ma lực, hôn đến mức cô run rẩy toàn thân.
Cô cựa tay anh ra, không hài lòng với trói buộc và lấn áp của anh! Cô níu lấy cổ áo anh, dựa vào cái gì anh có thể bắt nạt người khác? Cô trong nháy mắt đổi bị động thành chủ động!
Diệp Đình nổ tung, hô hấp rối loạn, tiểu nha đầu đã chủ động rồi!
Anh ôm chặt cô.
Lăng Vi từ trước đến giờ không có tính cách nhẫn nhục chịu đựng, mượn lực tay anh, cái mông nâng lên, ngồi trên đùi anh. Ngón tay dài nhọn luồn vào trong mái tóc đen của anh, cái miệng nhỏ nhắn hút môi dưới anh, răng nhỏ cắn tới cắn lui trên môi anh.
Diệp Đình kích động xoay người, cường thế ép cô xuống ghế, anh ở trên.
Cô muốn đẩy ngã anh, nhưng cô càng đẩy sức lực anh càng lớn. “Tích tích tích ——” Máy vi tính truyền tới đề nghị chấp nhận video.
Diệp Đình không để ý tới, điên cuồng phóng hỏa trên người cô. Đến khi mặt cô bị hôn đỏ tới mang tai, cả người xụi lơ, anh mới hài lòng.
Anh kề sát mặt cô, hơi thở phả lên mặt cô: “Học được chưa? Chính là như vậy… Tăng tốc thay đổi khuôn mẫu sống chung của chúng ta.”
“…” Ngực Lăng Vi không ngừng phập phồng.
Môi cô đỏ bừng, gương mặt như bôi mật ong, tựa như có thể xoa ra nước.
Ánh mắt cô say ngà ngà mông lung, Diệp Đình hài lòng cười, cằm ôn nhu cà môi cô: “Học được chưa? Không học, thiếu gia luyện cùng em nữa.”
Lăng Vi lập tức che mặt: “Anh phải họp.”
Diệp Đình rút tay cô ra, chưa thỏa mãn cạ môi cô: “Chờ anh, một lát lại tiếp tục.”
Diệp Đình không vội mở video, anh ổn định hô hấp.
Lăng Vi đẩy anh ra, lau miệng, bỗng nhiên cảm thấy hình như mình bị lừa!
Anh muốn hôn cô? Mẹ nó… anh còn có trò này?
Nhưng mà… cũng thật có ý tứ, người đàn ông này ở trước mặt người ngoài bày vẻ mặt tàn khốc, nhưng… chỉ có cô biết, thật ra anh rất… đáng yêu! Có lúc còn ngốc manh ngốc manh…
Phốc —— ngốc manh ngốc manh… nghĩ bậy trong lòng một chút cũng được đi, nhưng không thể để cho anh biết.
“Em cười cái gì?”
“Em không có cười!” Lăng Vi đáp.
“Em nghĩ anh mù?” Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, hai cánh tay chống hai bên gò má cô, gương mặt tuấn tú kề sát cô.
Chóp mũi hai người đụng vào nhau, hô hấp quấn lấy nhau, anh nhìn vào đôi mắt giảo hoạt của cô, hỏi: “Em đang nghĩ chuyện bỉ ổi gì đúng không?”
“Em nào có?”
“Không có? Anh thấy được! Trong mắt em viết rõ bốn chữ “Tôi đang nghĩ bậy”!”
“…” Mẹ nó… Lăng Vi lại không lời đáp trả.
Lăng Vi giơ tay che mặt, Diệp đại đại, anh đúng là hỏa nhãn kim tinh nha! Ngay cả “Cô đang nghĩ bậy” cũng có thể nhìn ra…
Nhìn bộ dáng này của cô gái nhỏ, tế bào trong thân thể Diệp Đình khô nóng lần nữa.
Nếu không phải sắp họp, anh thật sự muốn đè cô ra hôn đủ.
Anh buộc mình trấn định, quay đầu nhìn màn hình máy vi tính, hội nghị video đã bắt đầu, anh chuyên tâm vào công việc.
Mặt Diệp Đình vừa xuất hiện trong video, tất cả mọi người dự họp đều không khỏi kinh ngạc!
Sao tóc boss rối vậy? Dường như môi cũng đỏ hơn bình thường, còn hơi sưng… Trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng còn có vệt đỏ chưa kịp rút đi… Đây là cái quỷ gì?