Lý Thiên Mặc nói: “Chờ một chút, em đang phá giải.”
Lăng Vi nói: “Cô ta lại tắt máy tính, không biết lúc nãy phát hiện cái gì, hay là có chuyện gì quên xử lý.”
Lôi Niểu Niểu: “Chúng ta có cần vào nữa không? Bây giờ cô ta vô cùng cảnh giác. Hay là, buổi tối lại tra nữa? Cô ta không thể nào không ngủ chứ? Không phải thời gian ngủ của cô ta dài hơn sao?”
Diệp Đình nói: “Buổi tối, càng không dễ vào.”
Lôi Niểu Niểu không hiểu rõ: “Tại sao buổi tối càng không dễ vào?”
Diệp Đình giải thích nói: “Ban ngày cô ta còn cần làm việc, cho nên làm ít vài tầng phòng ngự, để thuận lợi cô ta làm việc. Đến buổi tối, lúc cô ta không cần máy tính nữa, cô ta sẽ đặt thêm rất nhiều tầng phòng ngự trong máy tính. Khi đó, trong máy tính của cô ta sẽ giăng đầy hệ thống báo động, cho nên, buổi tối càng không thể nào vào.”
“...” Lôi Niểu Niểu tặc lưỡi: “Còn có thể như vậy?”
Trong máy tính cô không có bức tường lửa dày đặc, trong máy tính của cô không có một văn kiện mã hóa.
Bởi vì, cô không có bí mật nào muốn giấu!
Trong máy tính của cô, trừ trò chơi và tài liệu học tập, không còn gì khác nữa....
Cô mơ hồ nói: “A Đạt là có chứng bệnh cưỡng ép sao? Hay là thật sự có nhiều bí mật như vậy? Mỗi văn kiện đều mã hóa nhiều lần như vậy, cô ta không chê mệt sao? Cho dù mình là hacker cũng không có nhiều bí mật sợ người ta biết vậy chứ?”
“...”
Diệp Đình cùng Lý Thiên Mặc hai mắt nhìn nhai, dường như A Đạt có rất nhiều bí mật sợ người ta phát hiện!
Lăng Vi hỏi Diệp Đình: “Còn muốn tiếp tục không?”
Diệp Đình lắc đầu: “Sợ là không kịp rồi, bọn họ sắp cơm nước xong. Một chút thời gian này cũng không đủ giết vào bức tường lửa của cô ta.”
“Văn kiện đã mở ra!”
Lý Thiên Mặc mở cái văn kiện Xa đó ra. Lăng Vi và Lôi Niểu Niểu cũng lại gần nhìn.
Kết quả, bên trong cái văn kiện này đều là từng hàng mật mã lộn xộn.
Mật mã bọn họ chưa từng nhìn thấy.
Diệp Đình nói: “Những cái này.... hẳn là ngôn ngữ A Đạt tự chế, chỉ có một mình cô ta hiểu.”
“...”
“Đó chẳng phải là uổng phí thời gian?” Lôi Niểu Niểu mặt như đưa đám, rất phiền lòng! Cho dù bọn họ có thể đánh vào bức tường lửa của A Đạt, có thể trộm những tài liệu kia, đó cũng là vô ích mà!
Người ta có mật mã của riêng mình, ai cũng không phá giải được.
Diệp Đình nói: “Cũng không hoàn toàn là uổng phí thời gian, ít nhất chúng ta biết A Đạt này không phải người bình thường.”
“Đúng!” Lý Thiên Mặc chắc chắn nói: “Bí mật của cô ta, còn nhiều hơn bí mật của một tổng thống quốc gia nữa.”
Bên kia Vương Dần và A Đạt ăn cơm xong, A Đạt một mình uống chai rượu vang.
Tiền trong thẻ Tào Duệ không đủ quẹt! Vương Dần lại quẹt thẻ của mình.
Vương Dần nhìn A Đạt chằm chằm một hồi nói: “Con rất thích rượu.”