Trong siêu thị có rất nhiều người, người gọi điện thoại ở gần khu sinh hoạt thì có bốn người.
Tất cả mọi người cẩn thận quan sát bốn người này.
Có cô gái tóc dài trẻ tuổi, xinh đẹp. Có côn đồ cắc ké ăn bám xã hội.
Còn có một người đàn ông trung niên đầu bóng loáng, vừa nhìn đã biết là ông chủ của siêu thị này.
Còn cả một người phụ nữ ôm một đứa bé, đang dáo dác nhìn xung quanh.
Giang Quân nói: “Bốn người đang gọi điện thoại này cực kỳ quan trọng. Có thể điều tra ra là ai gọi điện thoại, là có thể biết được ai là người lừa gạt vợ chồng giáo sư Vương.”
Lăng Vi chỉ vào người phụ nữ đang ôm con, nhìn dáo dác xung quanh, nói: “Người phụ nữ này có thể loại trừ.”
“Hả?” Lôi Niểu Niểu kinh ngạc, cô ấy hoàn toàn không hiểu tại sao.
Lôi Niểu Niểu cau mày, không hiểu gì lắc đầu: “Tại sao phải loại trừ cô ta? Em thấy người phụ nữ này có hiềm nghi rất lớn! Cận thận cô ta đang nhìn dáo dác khắp nơi, là bởi vì chột dạ! Em thấy cô ta có hiềm nghi rất lớn!”
Lăng Vi lại nói: “Đám người lừa gạt thầy Vương đi, chắc chắn đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, là kẻ tái phạm vô cùng giảo hoạt. Người phụ nữ này nhìn dáo dác chung quanh, khiến người ta cảm thấy cô ta có hiềm nghi rất lớn, nhưng lại vừa vặn không phù hợp với đặc điểm của nghi phạm. Kẻ hiềm nghi hẳn phải biết ngụy trang, còn cô ta lại giống như kẻ nghiệp dư. Vừa nhìn đã biết là người qua đường.”
Lôi Niểu Niểu bừng tỉnh hiểu ra...
Cô ấy nhìn về phía Giang Quân, rõ ràng là đang hỏi anh ta, chị dâu em nói như vậy có phải không?
Giang Quân gật đầu, nói: “Tiểu Vi nói không sai, đám người này cực kỳ chuyên nghiệp, năng lực phản trinh sát cực mạnh. Nếu bọn họ thật sự đứng ở chỗ này gọi điện thoại, bọn họ chắc chắn sẽ ngụy trang thành người bình thường nhất, người qua đường bình thường nhất. Trong bốn người này, người có ánh mắt trầm tĩnh nhất, biểu tình không giống người bị hiềm nghi nhất, sẽ là người có khả năng trở thành người hiềm nghi nhất.”
“...”
Lôi Niểu Niểu lại nhìn vào bốn người này: “Chỉ có cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp có mát tóc dài kia là người trầm tĩnh nhất, không giống với kẻ hiềm nghi nhất. Ngoài cô ta ra, ánh mắt của ba người còn lại đều nhìn dáo dác xung quanh.”
Giang Quân nói: “Vậy thì đúng rồi. Bình thường lúc chúng ta đứng gọi điện thoại, đều vui vẻ cầm điện thoại di dộng, còn đi đi lại lại trong phạm vi nhỏ mấy bước. Cả ánh mắt của chúng ta nữa, sẽ không tự chủ được nhìn về phía xung quanh. Bởi vì, chúng ta thư giãn. Bởi vì mục đích chủ yếu chúng ta gọi điện thoại đều là để tán gẫu, tất cả, biểu hiện sẽ không quá căng thẳng.”
Giang Quân lại chỉ vào cô gái có mái tóc dài kia nói: “Chỉ có cô ta, đặc biệt trầm tĩnh, biểu tình lúc gọi điện thoại cực kỳ nghiêm túc, rõ ràng là rất tập trung vào nội dung cuộc trò chuyện.”
Giang Quân khoanh vùng phạm vi vào cô gái này, anh ta nói với Diệp Đình: “Cô gái này là kẻ hiềm nghi lớn nhất, Diệp Đình, anh thử dùng công nghệ nhận diện khuôn mặt vừa nãy, quét xem khuôn mặt của cô gái này, nhìn xem cô ta còn đã từng xuất hiện ở chỗ nào nữa không.”
Diệp Đình chụp một bức ảnh khuôn mặt của cô gái này, nhanh chóng quét xem.
Hệ thống nhanh chóng cho ra kết quả...
Lôi Niểu Niểu kinh ngạc hét lên: “Cô ta là sinh viên của Yến đại?”
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, Lăng Vi nói: “Tôi đoán... tổ chức này chắc chắn là một tổ chức bí ẩn có quy mô rất lớn... Bọn họ sắp xếp tai mắt của mình ở khắp nơi trên toàn thế giới. Hơn nữa, thân phận của những tai mắt này cực kỳ bình thường, đến thời khắc mấu chốt, bọn họ mới bắt đầu sử dụng.”
Giang Quân gật đầu, nói: “Nếu đây là băng nhóm tội phạm bình thường, chúng không thể nào mai phục trong một khoảng thời gian dài, còn đưa người của mình vào học đại học, còn là đại học trọng điểm như Yến đại loại nữa. Tuyệt đối không có khả năng này!”
Vương Dần nói: “Cô gái này rất có thể là tai mắt của đế quốc hắc dạ. Chú đứng trong hàng ngũ lãnh đạo ở đế quốc hắc dạ hơn mười năm, cũng đã đào tạo được những "Nhân tài" như vậy. Phương pháp này là phương pháp đế quốc hắc dạ thường hay dùng.”
Bầu không khí nhanh chóng trở nên căng thẳng!
Giang Quân nói: “Nói như vậy... vợ chồng giáo sư Vương là bị người của quốc tế Hắc dạ bắt cóc?”
Anh ta suy nghĩ rồi nói: “Tôi phải báo cáo chuyện này lên thượng cấp. Nếu quả thật đã chạm đến quốc tế hắc dạ, vậy chúng ta phải chuẩn bị thêm nhiều tài nguyên hơn.”
Giang Quân lập tức đi gọi điện thoại.
Diệp Đình lại quét ra càng nhiều tin tức hơn, màn hình máy vi tính của anh dừng lại ở trong phòng chờ của sân bay: “Mọi người nhìn xem, nữ sinh viên đại học này đang xuất ngoại.”
“Là cô ta hả?” Lôi Niểu Niểu nói: “Không nhìn thấy mặt!”
Cô gái này rất cẩn thận, cô ta đội chiếc mũ rộng vành, che khuất hơn nửa khuôn mặt, không thể nào nhìn rõ khuôn mặt của cô ta.