Ông luôn chờ đợi được tòa án quốc tế gọi đến, thế nhưng...
Mãi đến khi King Lear bị hành hình, văn kiện đề cử thẩm vấn của Vương Dần vẫn không được phê chuẩn.
Mà, King Lear bị xử bắn, cũng không xử lý công khai.
Ý của tòa án quốc tế là, King Lear gây ra cho xã hội ảnh hưởng quá mãnh liệt, nếu như thẩm tra xử lý công khai, người dân sẽ dần truy ra tội ác của King Lear.
Tội ác của King Lear chồng chết, thủ đoạn máu tanh, tàn nhẫn! Để không cho tâm hồn của người dân chịu tổn thương hai lần, cho nên, tòa án quốc tế quyết định sẽ không thẩm tra xử lý công khai, chỉ mời giám sát viên thường nhiệm quốc tế xử án.
Vương Dần bị ngăn ở ngoài cửa, ngay cả cửa của tòa án quốc tế ông cũng không được bước vào.
Đứng ngoài cửa tòa án quốc tế, Vương Dần, Lăng Vi, Diệp Đình và Lôi Tuấn đều hiểu rõ – King Lear chân chính còn sống! Mà còn sống vô cùng dễ chịu, còn nhàn nhã đi bắt Bạch Bình!
Nhìn huy chương chính nghĩa treo trên cao ở của tòa án quốc tế, Lôi Tuấn chợt nói: “King Lear... Liệu sau lưng ông ta có thế lực quân đội che chở không? Nếu như không có chính khách ủng hộ, một thủ lĩnh xã hội đen như ông ta, sao có thể phát triển thế lực lớn mạnh như thế?”
Vương Dần nói: “Cháu nói rất đúng, cục diện chính trị ở Ekul rất loạn. Giờ quan viên của Ekul ai cũng chỉ muốn kiếm tiền rồi chạy, ai thèm quan tâm đến sống chết của bách tính. Cho nên, thế cục Ekul càng ngày càng rung chuyển, hắc bang quốc tế, càng ưa thích vùng đát màu mỡ Ekul này.”
“Chúng ta đi thôi.” Lăng Vi hất cằm: “Không dựa vào người khác được thì phải dựa vào chính mình! Không thẩm vấn được King Lear thì có sao, chúng ta có thể tự làm!”
Cô nhìn Vương Dần, Diệp Đình và Lôi Tuấn cũng nhìn sang, Diệp Đình gật đầu với cô, kiên định nói: “Nhất định chúng ta không thành vấn đề.”
Lôi Tuấn nhìn về phía King Lear bị xử bắn, cười lạnh.
Vương Dần hít sâu một hơi, vô cùng trang trọng nói hai chữ “hành động”.
Nước Tân Mật, thành phố Newlay.
Trong nước, trung tuần tháng mười đã hơi lành lạnh, thành phố Nữu Lại lại như đang giữa hè.
Nơi đây là vùng nhiệt đới, cho nên, không có bốn mùa, quanh năm suốt tháng đều nóng như vậy.
Bọn họ không đến cùng nhau, mà tách ra hành động. Cuối cùng, đến thành phố Newlay tụ hợp.
Diệp Đình ở vùng ngoại thành Newlay, sắm một căn bất động sản, một nhà gỗ nhỏ hai tầng, mỗi tầng khoảng 50 mét vuông.
Newlay không tính là phồn hoa, nhà cao nhất chỉ khoảng bốn, năm tầng. Trên đường phố tạp nham, có rất nhiều người đang đi lại, màu da toàn là màu nâu, màu đen.
Lăng Vi mang theo bình xịt da, trước khi ra ngoài, cô phun da màu đen...
Trước kia, Lôi Tuấn ngày nào cũng bị khinh bỉ, cuối cùng cũng được mở mày mở mặt!
Lôi Tuấn chỉ mặt mình: “Thấy chưa, thấy chưa? Nhìn mặt anh này, hoàn toàn từ thiên nhiên, không cần phun! Không cần phí sơn như mấy người!”
Lăng Vi nói: “Xì... Em phun cái này, còn có khả năng chống nắng. Mặc dù bây giờ em đen, chờ sau khi về nước, em vẫn trắng. Anh thì...”
Lăng Vi kéo Lôi Tuấn đến trước giwuong, cười nói: “Bây giờ anh là sô-cô-la, đến khi về nước, anh sẽ thành than đen... màu đen càng hút càng sạch, biết không? Có muốn phun chỗ nào không? Chống nắng!”
Khóe miệng Lôi Tuấn giật giật, anh nhìn lon phun sơn kia, không xuống tay được...
“Được rồi, anh cứ như này thôi. Phun xong, anh đen thành thế nào? Ban đêm anh đi ra ngoài, không mặc quần áo chắc người ta không nhìn ra anh mất. Nếu anh không há mồm, không lộ răng, chắc người ta coi anh là người tàng hình mất.”