Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1662: Trong ứng ngoài hợp (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lúc này, mưa to trút nước đã bắt đầu xối xả! Lão Hắc nhìn xung quanh một vòng, các huynh đệ của gã núp trong rừng cây đều ướt như chuột lột.

Nhìn ngược lại đoàn người Diệp Đình, bước chân nhẹ nhàng chui vào động núi, vừa nói vừa cười, đúng là tức chết người!

Diệp Đình bọn họ chui vào động tránh mưa, diện tích chỗ này cũng không nhỏ.

Đoàn người tháo hết túi đeo trên lưng xuống, đốt đuốc, Vinh Phỉ và Lôi Tuấn sợ trong động có rắn nên cầm đuốc soi chiếu khắp một vòng.

“Nơi này rất an toàn, mọi người nghỉ ngơi đi.”

Mười mất phút trước đám lâu la kia đều trốn tại đây, cho nên mấy thứ côn trùng rắn rết bên trong động đều đã bị chúng đuổi hết ra ngoài.

Lăng Vi cời áo mưa, tháo túi đeo lưng ném xuống đất. Cô tùy tiện ngồi xuống dựa vào túi đeo lưng, ha ha… tự nhiên kiếm được một cái động thật tiện nghi, phải hưởng thụ cho tốt một chút. Có tiện nghi mà không chiếm thì là quá ngu ấy! Trong động rất tối, mặc dù có đốt đuốc, nhưng cũng không thấy rõ được cái gì.

Lôi Tuấn phục trách tìm đồ ăn cho đoàn người.

Lý Thiên Mặc vãn đang cầm súng chĩa vào Lão Hắc, lúc này, Vinh Phỉ đến thay ca cho anh. Cách tay Lý Thiên Mặc cũng mỏi lắm rồi, nói thật, bảo anh chàng nổ súng thì chưa chắc anh ta đã biết ấy, còn lấy thứ đồ chơi này hù dọa người ấy à, thì anh chàng vẫn có thể thích ứng…

An Kỳ Nhi ngồi cạnh Vinh Phỉ, Vinh Phỉ đột nhiên nói: “Lần tới đừng có mà ngốc nghếch như vậy?”

“???” An Kỳ Nhi không biết anh đang nói gì, nhất thời không phản ứng kịp.

Vinh Phỉ dán sát vào lỗ tai cô: “vừa nãy, lúc Thiên Mặc bị dính vào vũng nước, em chạy đến làm cái gì? Anh kéo cậu ấy là bởi cậu ấy là anh em của anh, anh không thể nhìn thấy cậu ấy bị rơi vào đó được.”

Lúc đấy quả thực anh ta còn nghĩ rằng đấy là đầm lầy nữa kìa. Không nghĩ tới An Kỳ Nhi cũng chạy đến!

Thật may mắn đó cũng chỉ là một vũng nươc, nếu như thật sự là đầm lầy thì chắc chắn ba người họ sẽ đều mất mạng!

An Kỳ Nhi trợn mắt nhìn Vinh Phỉ một cái, cô vươn tay dùng sức ôm lấy cổ anh, kéo anh về phía mình.

Cô nhìn chăm chú vào mắt anh, nói: “Cậu ấy là anh em của anh, cho nên anh mới giơ tay cứu. Chẳng nhẽ không phải là anh em của em sao? Anh không phải là chồng em sao? Anh không đành lòng nhìn anh em minh bị vùi lấp trong đầm lầy, còn em nhìn đành lòng nhìn hai người ngã xuống đó chắc? Trong lòng anh em máu lạnh như thế à?”

Ánh mắt Vinh Phỉ hơi thẫm lại, anh cười cười ôm cô vào ngực mình, dùng sức hôn một cái trên mặt cô: “Anh không có cái ý kia…” Anh cắn cắn môi cô, nói: “Anh chết, anh không sợ. Anh chỉ sợ em sẽ chết theo anh thôi.”

An Kỳ Nhi trợn mắt nhìn Vinh Phỉ: “Cùng chết thì có gì mà phải sợ? Ngược lại em chỉ sợ cảnh anh chết rồi mà còn mỗi mình em sống…”

“Được rồi được rồi, không nói nữa.” Vinh Phỉ ôm cô, động tình hôn cô.

“Đờ mờ! Ông đây xui xẻo vãi!” Lão Hắc ở bên cạnh tức đến mức trợn trắng mắt.

Vinh Phỉ nhíu mày một cái, tay phải cầm súng, đặt trên cằm Lão Hắc: “Cho mày lên tiếng đấy à?”

Lão Hắc liếc nhìn anh ta.

“Người anh em, mày không đứng đắn mà!” Vinh Phỉ cong khóe miệng cười một tiếng lạnh lùng, Lão Hắc chợt thấy run lập cập.

“Mày muốn làm gì? Muốn tự mình tìm chết à?” đám đàn em của Lão Hắc lập tức rút súng nhắm vào đầu Vinh Phỉ.

Tròng mắt đen của Vinh Phỉ trừng gã kia, họng súng gõ gõ vào cằm Lão Hắc.

Lão Hắc vội vàng giơ tay nói với đám đàn em: “Tất cả chớ động! Tất cả ngồi xuống!”

Gã sợ hãi dòm Vinh Phỉ: “Lão huynh à, có gì từ từ nói… súng đạn không có mắt mà…”

Vinh Phỉ bật cười, nói: “Đừng sợ, cây súng trong tay tao tổng cộng mới có sáu viên, bắn vào đầu mày còn thiếu một viên.”

Anh chàng phiên dịch không ngừng khoa tay múa chân phiên dịch cho Lão Hắc: “Anh ta nói, đầu anh có bảy cái lỗ, mà anh ta chỉ có bảy viên đạn, anh ta đang suy nghĩ hay là trước tiên nên làm mắt anh mù, hay là cho mũi tịt bây giờ.”

Lão Hắc nghe xong, sắc mặt lại tối thêm.

Lão Hắc tức giận không ngừng nghiến răng, khóe miệng lão co rút giật giật. Bọn đàn em trợn tròn mắt: “Lão đại! Chiến luôn với bọn nó!”

Gã này nói xong liền trừng mắt với anh chàng phiên dịch, anh chàng phiên dịch hơi rụt cổ, không dịch lại lời này cho Vinh Phỉ.

Lão Hắc làm bộ tức giận lầm bầm, nói với đám đàn em của gã: “Trước cứ chờ chút đã, thạt ra thì cái động này cũng là một đọa điểm phục kích khá tốt. chờ lát nữa mày liên lạc với các anh em, bảo bọn nó bao vây cái sơn động này lại, đến lúc đó chúng ta sẽ trong ứng ngoài hợp!”

Lũ đàn em của Lão Hắc gật đầu một cái: “Vâng, giờ em sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho bọn nó.”

Lão Hắc nói: “Mày con mẹ nó ngu thế? Giờ mày liên lạc với các anh em, đám người này cũng còn có phòng bị, chờ bọn chúng ăn uống no đủ, thấy uể oải rồi, thì mày hãy gửi tín hiệu cho anh em. Như vậy mới có thể đảm bảo không để lọt lưới!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.