Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 168: Tim đi lạc… (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hoa Thiếu Kiền không tự nhiên, nhưng không giải thích gì. Bọn họ quang minh chính đại, bọn họ không làm gì, nếu Diệp Đình chỉ vì như vậy mà không tin tưởng vợ mình, thì bọn họ vẫn sớm chia tay tốt hơn.

Đàn ông nhỏ mọn, không đáng giá để cô lãng phí thanh xuân vì anh!

Lăng Vi bị kẹp ở giữa, giống như kẹp nhân bánh quy… Đặc biệt hợp với tình thế này chính là hôm nay cô mặc đồ trắng…

Hai người đàn ông hai bên… Diệp Đình mặc bộ tây trang màu đen, Hoa Thiếu Kiền mặc âu phục màu xanh đậm, càng nghĩ càng giống “bánh Oreo”…

Lăng Vi lúng túng như tội phạm quan trọng.

Vốn muốn giải thích với Diệp Đình mấy câu, nhưng quan hệ của bọn họ… Cũng không phải vợ chồng chân chính.

Kỳ quái chính là Diệp Đình tới, Hoa Thiếu Kiền cũng không đi…

Tại sao anh ta không đi?

Lăng Vi nhìn Hoa Thiếu Kiền, dường như Hoa Thiếu Kiền nhìn thấu ý nghĩ trong mắt cô, trái tim lại bị tổn thương, vỡ nát…

Anh ta xoa ngực, giống như muốn xoa dịu trái tim: “Cô mang điện thoại về dùng trước đi.”

Lăng Vi囧, hận không thể đập đầu vào tường, điện thoại người ta vẫn còn trong tay cô, cô lại dùng ánh mắt hỏi anh ta: “Tại sao anh còn chưa đi?”

Đây… cũng quá thất lễ rồi!

“Chờ chút, chờ chút… gần xong rồi.” Cô không hiểu chuyện đi nữa cũng biết điện thoại đối với một nhân viên thương vụ có thể so sánh như sinh mạng.

“Không sao, đây là điện thoại riêng của tôi, khách hàng không gọi tới.”

Anh ta cũng không biết tại sao đột nhiên muốn chạy trốn.

Có lẽ ánh mắt vừa rồi của cô tổn thương anh ta, có lẽ quan hệ của cô và Diệp Đình tổn thương anh, anh ta không thể chống đỡ, tim anh ta chịu hàng ngàn vết thương, không chịu được loại hành hạ này.

Hoa Thiếu Kiền nhanh chóng rời đi.

Diệp Đình ngồi cạnh cô, nhìn cô truyền từng tấm ảnh.

“Anh ta thích em.” Diệp Đình mở miệng, nói một câu như vậy.

Lăng Vi sợ hết hồn, đỏ mặt: “Em và anh ta tổng cộng mới gặp mặt ba lần.”

“Ha… Em chưa từng nghe nói… nhất nhãn vạn niên sao?” Vừa nhìn liền nhớ cả đời, dù vạn năm cũng sẽ không quên.

Hoa Thiếu Kiền như vậy, Diệp Đình… cũng như vậy!

Diệp Đình kề sát cô, tròng mắt đen liếc nhìn hình trong điện thoại, cười nhạt: “Gặp mặt ba lần, anh ta đều hận không thể giao mạng cho em.”

“Em không cảm thấy như vậy.” Lăng Vi cảm giác mặt nóng lên, cả người nóng ran! Bị anh kề sát như vậy, áp lực thật sự quá lớn!

Diệp Đình híp mắt: “Những tài liệu này đều là bí mật của công ty! Anh ta dám gửi cho em, chính là đánh cược bị cách chức, bị đuổi, bị cấm chỉ*!”

(*) Bị cấm chỉ: Cấm nhân vân đặc biệt tham gia một ít hoạt động hoặc xử lý một vài chuyện.

Lăng Vi bị dọa sợ, tay run rẩy, điện thoại rớt xuống bàn.

Tim cô đập thình thịch thình thịch.

Nghiêm trọng như vậy sao? Cô không biết! Nếu không cô sẽ không cần những tài liệu này!

Lăng Vi tắt bluetooth, dừng truyền hình, sau đó xóa từng hình một trong điện thoại hai người.

Dùng tiền đồ người khác đổi lấy lợi ích cho cô, chuyện như vậy, cô không thể làm.

Thấy cô xóa hình, nụ cười Diệp Đình lạnh hơn: “Không nỡ lợi dụng anh ta? Không sao… Cho dù tiết lộ cơ mật, Laroe cũng không nỡ để cho anh ta đi.”

“Anh không thể không âm dương quái khí* sao?”

(*) Âm dương quái khí: Kỳ quái, quái gở.

Lăng Vi cũng nổi giận!

Diệp Đình dùng sức bóp cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Lăng Vi! 11 giờ đêm, cô nam quả nữ ở trong góc chia sẻ bí mật, anh không chất vấn em, không hoài nghi em, vì chồng đây hơi âm dương quái khí, em lại cảm thấy ủy khuất?”

Trong lòng Lăng Vi tức muốn chết, chồng? Là chồng gì? Chồng hợp đồng có sức ràng buộc đối với cuộc hôn nhân này sao?

Mặc dù không cam lòng, nhưng cô không nói ra, dù sao cô có cảm giác với anh… Thậm chí đã vượt ra khỏi phạm vi thích, cô bắt đầu lệ thuộc vào anh, nhớ anh, muốn gần gũi với anh, muốn tâm sự cùng anh, có gì phiền não đều muốn nói với anh trước, hơn nữa, còn sợ anh đói, sợ anh mệt, sợ anh không kiên nhẫn chờ cô.

Cô cắn môi, dùng sức giãy giụa, cựa xiềng xích của anh ra: “Không muốn nói chuyện với anh!”

Diệp Đình rất muốn hỏi cô: “Không muốn nói với anh, chỉ muốn nói với anh ta?”

Nhưng anh nhịn, anh biết nói ra sẽ rất không có đẳng cấp, anh siết chặt quả đấm, hỏi cô: “Em thích anh ta?”

Lăng Vi thật sự buồn bực: “Anh từ đâu nhìn ra được em thích anh ta?”

“Khi anh ta nhìn em, tại sao em đỏ mặt?”

Lăng Vi chỉ cảm thấy buồn cười: “Anh ta canh chết nhìn em chằm chằm, em không đỏ mặt?”

“…” Diệp Đình nghẹn họng, sau đó bất mãn hừ một tiếng, nói: “Canh chết là gì?”

“Canh chừng! Canh chừng! Nói sai rồi, được chưa?”

Diệp Đình nổi giận: “Anh ta còn dám canh chừng em! Lão tử móc mắt anh ta!”

“Anh dựa vào cái gì? Em còn chưa móc mắt anh đó! Anh canh chừng em, em nên đào mắt anh!”

Diệp Đình cả giận: “Đừng đánh trống lãng với lão tử! Nếu hai ta không có quan hệ này, có phải em đã theo anh ta đúng không? Không phải anh ta là nam thần của em sao? Bị nam thần theo đuổi, nhất định rất đắc ý đúng không?”

Lăng Vi hất cằm nói: “Đúng nha, siêu đắc ý!”

Diệp Đình dùng sức nắm tay cô, ghen tỵ đến mức mắt cũng đỏ ngầu.

Lăng Vi giận đến mũi bốc khói: “Em rất tán thưởng anh ta! Nhưng tán thưởng và thích là hai chuyện khác nhau! Anh không hiểu sao?”

Cô hung hăng trừng anh: “Diệp Đình, có phải anh bị ngu không?”

Diệp Đình còn siết tay cô, sức lực kia như hận không thể bóp nát cô.

Lăng Vi tức giận cựa ra, trở tay níu cổ áo anh, hất qua một bên: “Diệp Đình! Có phải anh bị ngu không? Em thích ai, anh không biết sao?”

Đại não Diệp Đình ‘ong ong’: “Em thích anh?”

“Không biết!” Không muốn nói chuyện với người không có trái tim! Cô buông tay ra, xoay qua chỗ khác không nhìn anh.

IQ người này cao như vậy, nhưng EQ lại thấp vô hạn!

(*) IQ: Chỉ số thông minh. EQ: Chỉ số cảm xúc.

Lăng Vi giận đến tim gan phát run, cắn răng nghiến lợi lẩm bẩm: “IQ 180 với không tới vóc dáng 1m89 của anh, IQ cũng rơi theo sau! Nếu không thích anh, có thể để anh tùy ý hôn, tùy ý ôm, tùy ý sờ?”

Biểu tình Diệp Đình cực kỳ phức tạp. Anh chợt cười lên, đưa tay ôm cô, Lăng Vi dùng sức đẩy anh, anh dùng sức dựa vào người cô.

Lăng Vi liếc anh: “Em chưa nói em thích anh nha, đừng tự mình đa tình!”

“Em không thích anh thì thích ai? Anh anh tuấn, thông minh, tiêu sái, mê người như vậy! Họ Hoa kia ngay cả một đầu ngón tay của anh cũng không bằng, em ghét anh ta.”

“Hứ —— hạ thấp người khác chính là biểu hiện không tự tin về mình.”

“Anh không hạ thấp anh ta, anh nói đúng sự thật. Anh ta lợi dụng lòng áy náy của em, tới tranh thủ sự đồng tình và chú ý của em chính là hành động tiểu nhân.”

“Anh thì tốt chỗ nào? Anh còn dùng hợp đồng khống chế em!”

“Sao có thể? Chúng ta ký kết hợp đồng đều là anh tình em nguyện, anh không lợi dụng tình cảm khống chế em, em nguyện ý sống tốt cùng anh, không muốn sống cùng anh, anh cũng không ép buộc.”

“Anh dẹp đi! Được không? Anh còn không bắt buộc? Lúc anh hôn chỗ này của em, sờ chỗ này của em, có hỏi ý kiến em không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.