Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1680: Gian tế (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Luôn luôn cho người khác thấy anh rất bình tĩnh trước mọi chuyện. Nhưng là, chỉ có cô mới biết, bên ngoài bao nhiêu sự mạnh mẽ, bình tĩnh đó, trong ánh mắt của anh có bấy nhiêu sự yếu đuối.

Cô biết anh nóng tính, cô biết anh khó chịu! Nhưng là, chịu đựng như vậy cũng không được, cứ tiếp tục như vậy, ba mẹ anh còn chưa cứu ra, chính anh đã xong rồi...

Tiểu Kỳ có chút bực bội nói: “Vậy tôi đi nghỉ trước, sáng sớm ngày mai tôi tới, tôi đổi ca với anh được không? Ban ngày lại không nghỉ ngơi nhiều, anh dù là nghỉ ngơi hai giờ cũng được nha...”

Vương Tử nhìn cô chằm chằm, chân mày của Tiểu Kỳ nhiếu lại thật chặt, cô nương này bình thường giống như cái bánh bao, ai khi dễ đều được, cũng không tranh danh đoạt lợi, nói chuyện đều là ung dung, hôm nay, mấy câu nói này của cô ngược lại có mấy phần quyết đoán.

Vương Tử gật đầu: “Được, cô đi nghỉ trước, sáng sớm ngày mai, cô tới thay tôi một hồi. Cám ơn cô.”

Tiểu Kỳ chu môi một cái, vừa xoay người đi, vừa chỉ nước trên bàn, dặn dò anh: “Đem nước uống. Còn nữa, đồ ăn đang lúc tôi cho người nấu cho anh bát mì. Khi nào anh đói liền nhấn chuông, để cho người đưa tới. Tôi sẽ cho bọn họ hâm nóng lại.”

“Được...”

Tiểu Kỳ đang muốn xoay người đi, đột nhiên thấy trên màn ảnh lớn trước mặt, có một ít điểm trắng đung đưa!

Cô giơ tay lên chỉ: “Những điểm trắng kia là cái gì?”

Lúc này Tiểu Bát cũng đang nhìn chằm chằm vào màn ảnh, anh cũng nhìn thấy những điểm trắng. Anh vội vả nói: “Là kẻ thù tới đánh lén! Bọn họ không có mở đèn pin, những điểm trắng này là cơ phận nhỏ trên người bọn họ phản chiếu!”

Vạn Hạnh! Vạn Hạnh anh ta hoàn thành thí nghiệm lần này, nếu như là trước kia, chắc chắn sẽ không hiệu quả rõ ràng như vậy.

Anh bây giờ dùng máy diêu cảm phân biệt tỷ số siêu cấp mạnh mẽ!

Tiểu Kỳ thấy anh kích động, cô cũng không vội đi. Nếu như phát hiện có kẻ thù, anh rất có thể sẽ cần người hỗ trợ.

Tiểu Kỳ ngồi xuống bên cạnh anh.

Tiểu Bát lập tức truyền tin tức cho Diệp Đình: “Kẻ thù đã tiến vào khu vực giám sát, cách mọi người chưa tới hai ngàn mét! Khoảng chừng một trăm tên.”

Diệp Đình vội vàng truyền đạt tin tức xuống: “Xem ra buổi tối hôm nay phải có một trận ác chiến! Mọi người chú ý ẩn nấp!”

Đội viên đặc chiến ẩn ở trong bóng tối, súng lên nòng sẵn sàng.

Tiểu Bát nhìn màn ảnh, cảm giác có chút kỳ lạ: “Anh Đình, hướng những người này tiến lên... Hình như là vị trí tôi và Thiên Mặc đo lường tính ra!”

Diệp Đình nói: “Bọn họ đại khái tính ra, chúng ta sẽ đi tới nơi đó? Cho nên, phải đi đến đó chận chúng ta?”

Tiểu Bát nói: “Bây giờ vẫn không thể chắc chắn bọn họ tới đó là vì cái gì. Tôi thiết tín hiệu theo bọn họ xem thế nào.”

Nhóm người kia một đường tiến tới bên cạnh vách đá. Nhưng là, bọn họ chạy đến ví trí mà Diệp Đình và mọi người vừa mới đến, liền dừng lại.

Bọn chúng lục soát xung quanh một chút, phát hiện truy tung khí trên đất, một người trong bọn chúng nói: “Chính là cái này!”

Bọn họ chính là bắt được tín hiệu của truy tung khí mới đuổi tới đây: “Người đâu? Làm sao lại không có ai ở đây?”

Bọn họ cho là tìm được vị trí của tín hiệu này, là có thể trực tiếp hành động.

Không nghĩ tới, lại nhào hụt!

Tiểu Bát thấy đám người này nhặt lên một cái máy truyền tin, trong miệng đang lẩm bẩm nói cái gì, vội vàng liên lạc với Diệp Đình: “Anh Đình, trong đội ngũ chúng ta có gian tế! Có người để lại truy tung khí cho kẻ thù.”

Diệp Đình hỏi anh: “Đám người này bây đang ở đâu? Là chỗ chúng ta mới vừa tới sao?”

“Đúng!”

Diệp Đình nhìn xung quanh. Ai là gian tế?

Tiểu Bát nhìn chằm chằm nhóm người kia, nói với Diệp Đình: “Tôi xem thử bọn họ tiếp theo muốn đi đâu, nhất định họ sẽ đến xung quanh tìm mọi người!”

Ngay lúc này, đột nhiên —— trên màn ảnh xuất hiện một tấm miệng to như chậu máu: “Xì” một chút, một con cự mãng đem một tên trong đó nuốt xuống ——

“A ——” Tiểu Kỳ sợ hãi thét chói tai! Tiểu Bát ôm cô.

Tiểu Kỳ lập tức nhào vào trong ngực anh, cô quyển ở trên đùi anh, cả người rúc lại trong ngực, mặt vùi vào ngực anh, tay nhỏ bé ôm thật chặt eo anh.

“Hù chết tôi...” Tiểu Kỳ nói giọng run run! Cô bị sợ đến nuốt nước miếng, Tiểu Bát khẩn trương vỗ sau lưng cô, trên màn ảnh một mảnh hỗn loạn!

“Đoàng đoàng đoàng ——” tiếng súng phá vỡ đêm yên tĩnh, nhưng mà, tiếng súng này không giúp cho bọn họ thoát khỏi hiểm cảnh, ngược lại dẫn tới một ổ rắn!

“Tê tê tê —— “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.