Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1695: Quỷ bí (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ai yêu, cái miệng ăn mắm ăn muối này!

Tất cả đoàn người chỉ muốn giơ tay đấm cho Lôi Tuấn một trận. Mặc dù trong đầu ai nấy cũng đều có suy nghĩ này, nhưng không ai dám nói ra.

Nghĩ cái gì thì nói cái đó, một chút cũng không suy nghĩ, nói ra những lời này chỉ làm lòng người thêm lo lắng.

Đội trưởng đội đặc chiế nói: “Cửa hang bị chặn lại cũng không sợ, chúng ta vẫn còn bộ đội cứu viện, khoảng mười giờ sau là bọn họ có thể tới đây. Bọn họ biết chúng ta vào cửa hang thứ năm. Nếu như, bọn họ thấy cửa hang bị lấp, nhất định sẽ cho cửa hang nổ tung, để lại đường lui cho chúng ta.”

“Ừ.” Diệp Đình gật đầu: “Đi thôi, tiến về phía trước.”

Tiểu phiên dịch đột nhiên nói: “Mọi người cứ đi như vậy vào trong, không sợ A Đạt đặt bẫy gì các người sao?”

Diệp Đình và Lăng Vi cùng nhìn sang Tiểu phiên dịch.

Lăng Vi nhìn chằm chằm ánh mắt của anh ta, đột nhiên cười, nói: “Chúng ta dám đến, sẽ không sợ bị cô ấy đặt bẫy.”

Tiểu phiên dịch chép miệng... Thưởng thức những lời này của cô... Liệu cô có quá tự tin không?

Tểu phiên dịch còn nói: “Tôi và các ngươi đi chung lâu như vậy, tôi phát hiện các ngươi không có làm chuyện gì mờ ám? Mặc dù tôi có lúc không hiểu rõ, nhưng là, tôi cảm giác các ngươi giống như đang làm chuyện gì rất quan trọng.”

Lúc này, Giang Quân vỗ vai anh ta: “Chớ đoán mò, biết quá nhiều đối với anh không có lợi.”

“Nga hống hống, đối với đúng...” Tiểu phiên dịch liếc nhìn túi đeo lưng của Giang Quân,

Giang Quân mặt đầy nghiêm túc nói: “Đừng để ý tới túi của tôi! Trong túi xách của tôi không có gì đáng tiền!”

Giang Quân thấy ánh mắt giảo hoạt của anh ta vẫn đảo nhìn lung lung, Giang Quân đột nhiên từ bên hông lôi ra một bộ còng tay khác: “Anh muốn thử cái này một chút không?

“No——NoNo... Giang cảnh sát! Anh hiều lầm rồi, tôi chính là muốn giúp anh kiểm tra một chút xem thử túi đeo lưng của anh có kéo khóa kín không.”

Tiểu phiên dịch không dám đi chung với anh, cảnh sát kiểu gì, lại khi dễ người khác...

Anh ta đi tới bên cạnh Vương Dần, nhỏ giọng nói với Vương Dần: “Vợ ông bị bắt cóc, không biết bây giờ có nguy hiểm gì không...”

Vương Dần thở dài, đau lòng nói: “Bị tội nhất định là không cần nói, nhưng là tính mạng chắc không nguy hiểm gì, đám người này bắt chúng ta dẫn tới nơi này, nhất định là muốn nhiều hơn những gì bọn chúng có. Có lẽ ngay cả chúng ta chẳng qua cũng chỉ là con mồi.”

“...” Tiểu phiên dịch nháy mắt một cái, trong đầu nghĩ: Lão này mặc dù rất ít nói chuyện, nhưng là, tuyệt đối thâm sâu không lường. Cùng ông ta nói chuyện phiếm có chút đốt não...

Anh ta xem xét, vẫn là quyết định cùng đi với Lôi Tuấn.

Lôi Tuấn nhìn anh ta, nói: “Nhìn ra tiểu gia ta có tiền đúng không?”

Tiểu phiên dịch trong đầu nghĩ, cũng chưa chắc là vậy... Nhiều tiền, ngu ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.