Sách trên kệ rơi xuống đầy đất như bông tuyết, tim Lăng Vi cũng run lên: “Trời ạ…” Ngày đầu đi làm đã gây họa lớn như vậy!
Đây là muốn giết chết cô sao!
“Diệp Đình…” Giọng cô cũng run.
“Ừ…”
Cô kêu tiếng này khiến tâm tình Diệp Đình trong nháy mắt khá hơn, không tệ không tệ, biết gây họa phải tìm chồng.
Kết quả… nghe cô cắn răng nghiến lợi nói: “Diệp Đình! Nếu mai em bị đuổi, em liều mạng với anh!”
Cô chạy tới trước, hai tay đỡ kệ sách, định đỡ nó dậy.
Diệp Đình rất muốn cười ngốc có được không?
“Xảy ra chuyện gì? Ai làm loạn ở đây?” Trong nháy mắt có mấy nhân viên an ninh xách gậy chạy vào.
Lăng Vi bị dọa sợ, rụt người.
Mấy người kia hung thần ác sát xông tới cô: “Nơi này là cô phá? Cô thuộc bộ nào? Muốn ngồi tù có phải không?”
Lúc này, đột nhiên có người khiếp sợ hô lên: “Diệp tiên sinh —— Sao anh ở đây?”
Sau đó, nghe tiếng hít hơi.
“Diệp tiên sinh ——”
“Diệp tiên sinh!”
“Diệp tiên sinh… Anh không bị thương chứ?” Giọng người hỏi cũng run run.
Lăng Vi thấy mười mấy người kia nhanh chóng vây quanh Diệp Đình, ân cần nhìn anh.
“Có làm anh bị thương không?”
Vẻ mặt Diệp Đình lạnh lùng, nổi giận: “Kinh phí của Laroe túng thiếu như vậy? Ngay cả kệ sách hệ thống nhúng* cũng không mua nổi?”
(*) Hệ thống nhúng (Embedded system): là một thuật ngữ để chỉ một hệ thống có khả năng tự trị được nhúng vào trong một môi trường hay một hệ thống mẹ.
Giám đốc an ninh vội giải thích: “Là Henry tiên sinh nói… hệ thống nhúng không đẹp mắt…”
Quan trọng hơn là, các nhân viên tới thư viện tìm tư liệu, người nào không phải dè dặt cầm sách lấy tài liệu, người nào không phải ngay cả chút tiếng động cũng không dám phát ra, người nào không phải ngay cả thở cũng sợ làm thổi bay trang sách…
Ai có thể nghĩ tới… Khụ —— Vị Đại thần này… có lực tàn phá mạnh bạo như vậy…
Lăng Vi muốn mở miệng giải thích mấy câu, lại bị Diệp Đình kéo vào trong ngực, sau đó… cứ thế ôm cô, bày ra vẻ ta đây, duy ngã độc tôn, coi rẻ rất cả, ngẩng đầu đi ra ngoài.
Đúng, anh cứ ôm cô, không coi ai ra gì mà đi.
Lúc này, trong phòng giám sát, một người đẹp mặc đồ đỏ đang ngồi trên đùi bạn tình của cô ta. Trên màn hình lớn, người đàn ông đứng trong thư viện… Cô ta cảm thấy rất quen mắt?
Người đàn ông này cao lớn anh tuấn, vô cùng có khí thế! Sao giống Diệp tiên sinh của Đỉnh Phong Quốc Tế như vậy? Thời gian trước anh còn tham gia tiệc rượu của Laroe. Cô ta sẽ không nhận sai!
Vị mỹ nữ này tên Yuna. Cô ta là ký giả VIB nổi danh nhất giới giải trí, nhân vật nổi tiếng toàn thế giới, không có ai có thể tránh khỏi pháp nhãn của cô ta!
Diệp Đình! Đó là Diệp Đình! Nhà giàu đẳng cấp thế giới, nhưng scandal hầu như là số 0! Cũng ít xuất hiện trong tầm mắt đại chúng!
Trời ạ, nếu có được tin tức của anh ——
Chỉ suy nghĩ một chút, Yuna đã nhiệt huyết sôi trào! Video thú vị như vậy! Trong nháy mắt kệ sách ngã, tay anh rõ ràng còn bóp ngực người phụ nữ kia! Mà người phụ nữ ôm cổ anh, mặt đầy hạnh phúc và hưởng thụ, hai người hôn động tình, khó phân khó bỏ, nếu không phải kệ sách ngã, thật không khó tưởng tượng, bọn họ sẽ làm gì ở đó…
Mắt Yuna nổi lửa, tựa như thấy tiền giấy đầy trời bay xuống cô ta.
Cho nên, cô ta phải lấy được đoạn video này!
“Mark, em muốn uống ly nước chanh…” Cô ta cà đùi cường tráng của Mark, ném cho Mark ánh mắt quyến rũ. Mark là nhân viên an ninh của Laroe, quan hệ bạn tình của hai người đã duy trì được nửa năm.
Mặt Mark đầy vẻ khó chịu đựng, anh ta sắp bị nữ yêu tinh này hành hạ đến điên rồi, khó khăn đứng lên, hôn lên mặt cô ta: “Chờ anh… Anh lập tức đi lấy.”
Sau khi Mark đi ra ngoài, Yuna híp mắt cười. Lập tức cắt video vừa rồi, lưu vào trong điện thoại mình.
Lúc Mark trở lại, cô ta đã lấy được thứ mình muốn! Đã cởi váy ra, đang đợi anh ta.
Đi ra trụ sở chính Laroe, Lăng Vi còn chưa hồi thần từ màn chấn động oanh liệt vừa rồi, Diệp Đình nắm tay cô, hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
“Em đang nghĩ… Nhiều sách rơi rớt như vậy, bọn họ phải thu dọn tới khi nào?”
Diệp Đình cười nói: “Không bằng em suy nghĩ ngày mai em nên làm gì.”
“Đúng nha! Ngày mai em nên làm gì? Công ty sẽ không đuổi em chứ?” Đuổi, ngược lại cô không sợ, nhưng cô còn chưa gặp được… Lý Bằng Phi!
Diệp Đình liếc cô, cong môi cười: “Còn không mau lưu tu* anh đi, nói không chừng anh sẽ nói giúp em vài lời, chuyện này cứ thế trôi qua.”
(*) Lưu tu: Tỷ dụ lấy lòng nịnh hót.
Lăng Vi xem thường trừng anh: “Em còn lưu tu anh? Chuyện này đều là vì anh! Nếu anh không áp em vào kệ, kệ sách kia cũng ngã được sao? Anh còn không biết xấu hổ mà nói vậy!”
“Haiz, em đang trách anh không áp em lên giường đúng không?”
Lăng Vi giơ tay, dùng sức nhéo tay anh: “Có thể nói chuyện hòa hợp hay không? Một lời không hợp liền bắt đầu vẩn đục, thật sự đủ rồi!”
“…”
Một lời không hợp liền bắt đầu vẩn đục… Diệp Đình nhếch môi cười, anh thích lời này.
Ăn chút gì cùng anh, hai người về biệt thự nghỉ ngơi.
Lăng Vi tắm xong, quấn khăn tắm đi ra. Tóc cô ướt dầm dề, không sấy khô.
Đèn trong phòng chưa mở, cô mò tối đi về phòng ngủ.
Đột nhiên chân bị vấp, cô “a” một tiếng, ngã nhào tới trước.
Một bàn tay ấm áp nhanh chóng kéo cô vào trong ngực.
Người Lăng Vi đụng một cơ ngực còn cứng rắn hơn tường. Hai người ngã lên sofa. Cả người cô đè trên người anh, hai chân chống hai bên hông anh.
“Bất cẩn như vậy!”
Giọng Diệp Đình có vẻ cười nhạo, nhiều hơn là quan tâm: “Té đau không?”
“Ư ——” Đau quá… Ngực đau quá! Cô muốn bò dậy, nhưng vừa rồi đụng cô cực kỳ mạnh.
Diệp Đình khó khăn động đậy, giọng không hoảng hốt hỏi: “Có thể lấy tay ra không?”
Lăng Vi giật mình, tay cô đè giữa hai chân người ta.
Mặt Lăng Vi lập tức biến thành lò lửa, vội rút tay về, chống người muốn bước xuống, tư thế này quá lúng túng, cô thật muốn chết.
“Đừng động!” Anh kéo cô: “Phòng khách này có camera. Anh mới về, còn chưa kịp gỡ bỏ.” Bàn tay ấm áp của anh kéo cô vào ngực. Lăng Vi đè nén lửa giận, thấp giọng hỏi: “Đầu bên kia có người đang xem video theo dõi?”
“Nói nhảm, nếu không có ai trông coi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ sẽ không làm tròn bổn phận.”
Lăng Vi vội cúi người xuống, kề sát anh.
Cô cúi xuống như vậy, toàn thân đều dán vào trên người anh.