Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1702: Làm người không thể không ngông nghênh (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mặt nạ trong tay a Đạt rơi xuống đất, cô ta không dám tin mở to mắt mình, thối lui đến vị trí lan can, cô ta nhìn thấy mọi người đều nhắm súng vào đầu cô ta.

Còn có mấy trăm họng súng xung quanh đều nhắm mỗi mình cô ta.

A Đạt ác độc trừng mắt: “Dù tính tôi chết thì Dạ đế quốc còn có nhiều cọc ngầm, các người không thể thực hiện được.”

Lăng Vi hất cằm cười vui vẻ: “Hôm nay đúng là để cô thất vọng rồi.”

Lúc này Lý Thiên Mặc và tiểu Bát cùng nhau tiến lên.

Lăng Vi nói: “Trò hay phải xem tận mắt, mời cô đừng nháy mắt.”

Sau đó bên trong cung điện xuất hiện hình ảnh lập thể… toàn bộ tin tức khắp nơi trên thế giới, tất cả các kênh tin tức đều bị gián đoạn.

Tất cả các kênh của truyền hình quốc gia đều bị người ta cài vào sự kiện tập kích bắt cóc.

Trên tivi đổi thành tình hình cung điện, mọi người lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Bởi vì giờ phút này dân chúng đang xem tin tức vừa lúc nhìn thấy mấy chục người bị thế lực xã hội đen Dạ đế quốc bắt cóc.

Giữa không trung còn treo ba đứa bé và hai người gia…

Hai người già trên người đều là máu mà ba đứa bé đều đang khóc thảm thiết.

Là ai ác độc như vậy?

Toàn bộ mọi người xem tin tức đều phẫn nộ và đồng tình chưa bao giờ có, loại u ác tính này phải nhổ, quân đội không làm được thì để bọn họ biến đi.

Trong tin tức còn có người đang nói, đó chính là Vương Tử. Anh ta dùng ngôn ngữ quốc tế giảng giải cho mọi người Dạ đế quốc bắt cóc ba mẹ anh ta, là hai bị giáo sư bình thường.

Sau đó anh ta và một nhóm bạn ra sức đi cứu kết quả bị mấy trăm người dí súng vào đầu.

A Đạt phẫn nộ: “Làm sao có thể, tôi đã chắn hết tín hiệu của cung điện, chỉ bằng kĩ thuật của các người làm sao có thể công phá tường lửa của tôi?”

Lần trước cô ta cố ý kiểm tra năng lực của Diệp Đình và Lý Thiên Mặc, lần đó cô ta cố ý để cho bọn họ tấn công tường lửa của cô ta, sau đó truy tung ngược lại là một xem thực lực thật sự của bọn họ, cô ta vẫn vô cùng tin tưởng vào thực lực của mình, nhưng mà…

“Làm sao tín hiệu có thể truyền ra?”

A Đạt cảm thấy da đầu run lên, những người này làm sao có thể làm được? Cô ta che chắn vô số phòng tuyến bên trong cung điện.

Diệp Đình và Lý Thiên Mặc đứng đó, bọn họ không hề chạm tới máy tính nhưng mà người bên ngoài làm sao nhận được tín hiệu?

Lăng Vi không để ý tới cô ta, vẫy tay làm cho người ta hạ hai vị giáo sư và bảo bảo xuống. Lôi Đình từ trên lầu lao xuống, cô vừa mới biết Đình ca và chị dâu đã có chuẩn bị, vừa nãy cô bị hù chết rồi.

Lăng Vi ôm lấy tiểu Mỹ, cả trái tim muốn tan nát.

Diệp Đình cùng Lăng Vi ôm lấy Duệ Duệ và Đô Đô, ba đứa bé khóc oa oa, Lăng Vi hận không thể cho a Đạt thiên đao vạn quả.

A Đạt vẫn ngẩn ra.

Lăng Vi nói: “Vẫn chưa hiểu ra sao?”

Cô chỉ vào xung quanh: “Xung quanh tòa cung điện của cô bị chúng ta sắp xếp mấy chục dụng cụ thu tín hiệu.”

“Cái gì? Các người làm vào lúc nào?” A Đạt hoàn toàn không tin nổi.

Hai mắt mày lam của cô ta mở to nhìn Lăng Vi, Lăng Vi nói: “Cô cho là chúng tôi ngu ngốc như vậy hôm nay mới phát hiện Phật tượng thứ năm sao?”

Lăng Vi cười khinh miệt: “Lúc chúng tôi vừa đến đã phát hiện ra rồi. Sở dĩ không ‘đoán’ nhanh như vậy là vì muốn lừa được ‘tiểu phiên dịch’ người báo tin của cô mà thôi.”

Lăng Vi xoay tay bắt lấy tiểu phiên dịch, sau đó nhìn hắn ta, ác độc nói: “Không phải anh truyền tin cho a Đạt sao? Truyền không tệ đâu, chúng tôi đều hy vọng anh báo toàn bộ cho cô ta, chuyện này có thể thành công, công lao của anh không nhỏ đâu.”

Tiểu phiên dịch hoảng sợ rụt đầu, hắn ta không ngừng xua tay: “Tôi truyền tin cho cô ta là vì cô ta đồng ý với tôi có thể báo thù cho người nhà của tôi, tên ác nhân này bị rắn độc cắn chết là A Đạt âm thầm trợ giúp, nhưng ác nhân này thiêu đốt toàn bộ bộ lạc của chúng tôi.”

Lăng Vi lại gần anh ta, tiểu phiên dịch nói: “Trước khi tôi báo thù, tôi thật sự truyền tin cho cô ta, nhưng mà sau khi tên ác nhân kia bị báo ứng, tôi không còn truyền tin cho cô ta nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.