Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1706: Tình duyên tám lần (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc xe lăn bánh, cô còn thấy anh cau mày trừng cô.

Giống như muốn nói: “Tôi đi rồi cô vui lắm phải không? Cô nghĩ hay ho quá, chờ tôi về nhà rồi, cô gặp chuyện gì cũng đừng gọi cho tôi.”

Tiểu Kỳ nhìn xe dần đi, biến mất khỏi chỗ rẽ, cô vô cùng khó chịu…

Cô cũng muốn xin nghỉ, loại trợ lý bé nhỏ như cô không có thành tựu, cũng không có năng lực,xin nghỉ hai ngày cũng không sao, càng đừng nói là bốn tháng, huống hồ trong nhà Vương Tử đúng là có chuyện lớn.

Vương Tử quay đầu nhìn, không thể nào hiểu, rốt cuộc cô gái này hận anh bao nhiêu, chê phiền anh bao nhiêu… từ lúc vào đại học đã bắt đầu gây họa cho anh.

Sau đó lại tránh anh như rắn độc, dù tốt với cô một chút cô cũng như mọc phải thủy đậu…. cả người không yên, ngứa, gãi, đổ mồ hôi, mắc tiểu…

Anh cảm thấy mình sắp trở thành ôn dịch, vừa đến bên cạnh cô thì cô sẽ khó chịu đủ thể loại.

Vương Tử lấy mắt kính xuống, xoa xoa huyệt thái dương phát đau, thật sự rất đau đầu…

Không biết tại sao lại để bụng cô gái này như vậy, từ lần đầu tiên khai giảng đại học đã làm anh ngột ngạt, đủ lại tai hoa không sao hiểu nổi ập đến với anh.

Cả trường bao nhiêu người anh không nhớ chỉ nhớ mỗi cái tên Vương Tử Kỳ, nhiều hơn tên anh một chữ.

Cô gái này vô cùng gây chuyện, kiêu căng ngạo mạn, tính khi vô cùng ương ngạnh, là kiểu anh vô cùng chán ghét. Hơn nữa cô không có việc gì liền thích trêu chọc anh, làm cho anh càng thêm phản cảm.

Mỗi lần nhìn thấy cô liền hận không thể vê cô thành bóng mà ném xuống đất.

Nhưng mà chẳng hiểu làm sao, anh là nam sinh lý tính, thường ngày ngoại trừ học tập, làm thực nghiệm thì không làm gì khác cũng không tính có dây dưa với cô.

Con gái hả, không hiểu chuyện, thích gây sự là bình thường. Ai bảo thành tích của anh tốt, cô gái kia từng hợp tình hợp lý tới trước mặt anh nói: “Vì tên của hai chúng ta hơn kém nhau một chữ, tôi trở thành trò cười cho cả trường. Anh luôn thi đứng thứ nhất, thật không biết xấu hổ, có biết lúc tôi thi xếp đứng đầu tính từ dưới lên bị người ta chống hông cười nhạo khó chịu biết bao, mất mặt biết bao không?”

Lúc đó anh thật muốn đánh cô một trận, mình không biết cố gắng còn đi trách người khác? Có bản lĩnh thì thi đứng thứ nhất đi, không phải không ai chê cười cô nữa sao?

Tất cả anh đều nhịn.

Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng mà lâu lâu cô gái này lại tới gây họa cho anh một lần, sau đó phần lớn anh luôn bị cô hấp dẫn.

Ngày cô không xuất hiện thì cảm thấy cuộc sống có chút nhạt nhẽo..

Mỗi ngày thấy cô hoạt sắc sinh hương còn cảm thấy cô sống như vậy thật vui vẻ.

Nhưng mà đột nhiên có một ngày anh phát hiện mình kỳ lạ, có lẽ là lần cô bảo ba anh đổi tên cho anh..

Lúc đó anh giận đến dựng lông, anh chất vấn cô, đám chuyện xấu đó có phải cô làm hay không.

Lúc cô ngẩng đầu, đàng hoàng đáp lại anh mọt câu: “Là tôi làm đấy, thì sao nào?” Anh bị câu nói của cô suýt chút nữa thì ngã nhào.

Từ ngày đó, anh như bị ma chướng, khuôn mặt cô luôn lắc lư trước mặt anh.

Anh cảm thấy mình điên rồi! Đáng lẽ anh phải ghét cô mới đúng, phiền cô mới đúng, tính cách kiêu căng như thế, mỗi ngày không đánh tám lần thì thật xin lỗi cho khuôn mặt đáng đánh của cô.

Nhưng mà cô gái này đột nhiên ngã bệnh, có phải anh nói nặng lời quá hay không làm cô nghỉ học một học kì…

Anh tự nói với bản thân cô gái này rốt cuộc không làm phiền mày nữa, mày phải vui vẻ mới đúng, tính cách phiền chán như vậy bệnh cũng tốt, nhưng mà trong lòng lại vô cùng dày vò…

Đau đớn khó nhịn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.