Hiện trường hôn lễ vô cùng náo nhiệt, chỉ có một người nhàm chán.
Vẻ mặt Tiểu Bạch vô vị nghiêng người dựa vào ghế sô pha uống rượu, anh nhìn xung quanh, tất cả đều có đôi có cặp, thật đau lòng!
Lăng Vi thấy Tiểu Bạch ngồi lẻ loi một mình, bèn đi tới, ngồi xuống cạnh anh.
Lăng Vi hỏi anh: “Tiểu Bạch, sao không chơi đùa cùng mọi người? Một mình uống rượu giải sầu thì có ý nghĩa gì? Em nhìn xem bọn họ chơi vui biết bao.”
Tiểu Bạch nhìn thoáng qua nói: “Toàn con gái, có gì vui chứ.”
Lăng Vi cười cười, nói: “Lời này của em sai rồi nha! Ở bên cạnh con gái chơi mới vui chứ. Bảo sao em lớn vậy rồi mà vẫn chưa tìm được vợ. Em không chơi với con gái thì làm sao quen được cô gái nào chứ?”
Tiểu Bạch ngồi thẳng: “Đúng! Chị nói đúng! Em phải tìm cô gái nào đó để chơi cùng!”
Anh vừa đứng lên, chợt cảm thấy không đúng, anh liếc nhìn bên đó, không vui nổi!
“Tiểu Vi, chị đùa em à?” bên kia có ai chứ? Lôi Đình, Tạp Nhã, Hạ Tiểu Hi, An Kỳ Nhi, Đào Hoa, Chính Hiền, Ninh Hạ... tất cả đều là phụ nữ đã lập gia đình!
Lăng Vi nói: “Em đừng nhìn về phía những người phụ nữ đã lập gia đình, chẳng phải còn có người chưa lập gia đình sao?”
“Ai chứ?” Tiểu Bạch nhìn trái ngó phải, không thấy có ai chưa lập gia đình nha!
Lăng Vi nói: “Nhìn thấy phù dâu kia không? Cô ấy tên Lạc Y, chưa lập gia đình. Bạn trai còn chưa có nữa.”
Tiểu Bạch nhìn về phía Lạc Y, tròng mắt lập tức sáng lên.
Tiểu Bạch nghển cổ lên nhìn, hưng phấn nói: “Tiểu Vi, cô gái này vẫn chưa có bạn trai?”
Vừa nói, vừa toe toét miệng! Lúc anh vừa đến đã nhìn thấy cô gái này, nhưng, anh thật sự không thể tin, cô gái xinh đẹp như vậy không có khả năng không ai nhớ thương a!
Lăng Vi nói: “Đi đi, đừng nói nhảm nữa, chị giới thiệu cho em.” Lăng Vi kéo anh, nháy mắt với mấy chị em.
Trước đó cô đã trao đổi xong với đám Tạp Nhã, có bọn họ, Lạc Y không lạc đi đâu được.
Đừng nhìn Lạc Y quen biết các cô sau, nhưng, tính cách Lạc Y rất được mọi người yêu thích. Cô gái này sáng sủa, linh hoạt, có chủ kiến, rất hợp với các cô.
Tạp Nhã và Lăng Vi suy nghĩ, người họ quen đều là hoa đã có chủ a! Chỉ có Tiểu Bạch, Jason, còn có Từ Phi là cô đơn.
Nhưng Jason đã có ý với hoa khổi cảnh sát Đồng Dao, gần đây Từ Phi cũng đang quen một cô gái, hai người ở bên nhau rất tốt.
Vậy chỉ còn Tiểu Bạch.
Lăng Vi vừa nhắc đến tên Tiểu Bạch, Tạp Nhã chợt vỗ đùi: “Chính là tên tiểu tử này! Mình bấm ngón tay tính toán, tên nhóc này đơn thuần, thiện lương, ngốc nghếch, nhiều tiền, rất hời!”
Sau đó, Tiểu Bạch được mọi người chọn trúng.
“Nhưng...” Lăng Vi nói: “Trước kia Tiểu Bạch thích An Kỳ mà?”
An Kỳ Nhi khoát tay nói: “Cậu ta hay thích ầm ĩ như vậy đấy! Cậu ta toàn nói lung tung thôi, nếu cậu ta thật sự để ý đến tôi, không chừng tôi sẽ suy nghĩ một chút.”
“Phụt...” Lăng Vi nói: “Lời này đừng để Tứ ca nghe thấy.”
Đám người cười ha ha: “Mặc kệ đi, trước tiên hỏi ý Tiểu Bạch đã!” Lăng Vi vừa nghĩ đến hợp tác cho Tiểu Bạch và Lạc Y, đột nhiên có cảm giác hưng phấn.
Lúc đầu, Tiểu Bạch cũng không nhận ra Tiểu Bát, anh tới tham gia hôn lễ này là được Lăng Vi khuyến khích tới.
Tạp Nhã rất mến Tiểu Bạch, mở miệng gọi em trai: “Đến đây, chị đưa em đi chơi.”
“Được được.” Vẻ mặt Tiểu Bạch hưng phấn ngồi xuống.
Giữa một đống con gái, chỉ có mình anh là con trai.
Tiểu Bạch hoàn toàn không cảm thấy kỳ quặc hay khó chịu.
Mắt Tiểu Bạch liếc nhìn Lạc Y, Lạc Y đang cùng Tiểu Bạch và Tiểu Kỳ tiễn khách.
Lạc Y rất xinh, mắt to mà có thần, làn da bóng loáng trắng nõn. Hôm nay cô mặc lễ phục màu tím nhath, chân váy chữ A cổ chữ V, lộ ra đôi chân dài, eo nhỏ và dáng người siêu đẹp, lại thêm tính cách hoạt bát của cô, khiến cả người cô đầy sức sống.