Tạp Nhã gọi Lạc Y tới: “Việc tiễn khách để bọn họ tự làm đi, em mau tới đây”
Lăng Vi dắt váy, chậm rãi đi đến. Chiếc váy màu tím nhạt như bông hoa nở giữa vườn.
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Lạc Y, ánh mắt thẳng tắp. Nhưng khi Lạc Y nhìn sang anh, Tiểu Bạch lập tức cúi đầu, vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Anh chợt căng thẳng.
Tạp Nhã vội nói: “Y Y, có phải mệt chết rồi không? Hôm nay ngoại trừ Tiểu Bát và Tiểu Kỳ ra, em là người mệt nhất đấy!”
Lạc Y cười nói: “Hết cách rồi, ai bảo em là phù dâu chứ!”
“Ôi...” Vừa nói, Lạc Y lại thở dài: “Số của em nha... đúng là số phù dâu!”
Lăng Vi cười nói: “Đừng thở dài, chị thấy em sắp hết số ấy rồi.” Lăng Vi đưa tay kéo cô. Lạc Y ngồi xuống cạnh Lăng Vi.
Lăng Vi nói: “Lạc Y xinh xắn như này, tính tình lại tốt, khẳng định sẽ tìm được tốt nhất! Người đàn ông không xứng em, không cần nóng nảy, chúng ta từ từ chọn.”
Tiểu Bạch ở bên cạnh khụ khụ.
Anh nhìn thoáng qua Lăng Vi, nháy mắt ra hiệu với Lăng Vi, ý như đang nói: “Tiểu Vi, ban nãy lúc chúng ta ở bên kia đâu có nói vậy a! Chẳng phải chị bảo muốn giới thiệu Lạc Y cho em sao? Chị muốn thấy em khóc sao?”
Hừ ----- chị không thích đấy!
Lăng Vi nhìn thấy vẻ mặt uất ức của Tiểu Bạch, cô cố ý hỏi Tiểu Bạch: “A? Đúng rồi, Tiểu Bạch... hai cháu trai em là Henry và Louis cũng là độc thân đúng không?”
Tiểu Bạch lập tức gấp gáp: “Hai người bọn họ? Ôi trời ơi...! Henry là ngựa đực! Louis thì thiếu thông minh! Sao hai người họ có thể xứng với Lạc Y được!”
Tiểu Bạch ra hiệu cho Lăng Vi mau khen anh!
Khen tui! Khen tui! Khen tui đi!
Lăng Vi cố nhịn cười, nói: “Cũng đúng... Hai tên kia quả thực không đáng tin cậy.”
Tiểu Bạch sốt ruột nha, sao chị không khen em vậy? Được thôi! Chị không khen em đúng không? Chị không khen, em tự khen!
Tiểu Bạch nói: “Đầu năm nay, đàn ông anh tuấn tiêu sái, đơn thuần hiền lành như em không dễ tìm đâu!”
Tạp Nhã liếc mắt nhìn anh, hứ một tiếng, hỏi: “Em mà là đàn ông à? Đã từng ngủ với phụ nữ chưa? Chưa từng ngủ, sao em được coi là đàn ông được? Em chỉ như mấy nhóc cấp ba thôi.”
“Phụt ------“ Tiểu Bạch phun máu...
Lúc này, Lăng Vi chợt nói: “Chúng ta chơi trò chơi đi.”
Lạc Y thoải mái hỏi: “Chơi gì ạ?”
Lăng Vi đề nghị: “Em là quan tòa, vậy chúng ta chơi ‘trời tối mời nhắm mắt’ nhé.”
Tiểu Bạch nhíu mày, bày tỏ... ‘trò chơi yêu cầu trí thông minh cao như vậy, có khả năng em... không hiểu rõ.”
Lạc Y nhìn anh, nói: “Vậy chơi ‘thật lòng hay mạo hiểm nhé’, ai thua nhiều nhất, ngày mai mời uống rượu.”
“Được.”
Lăng Vi cười với đám Tạp Nhã, Hạ Tiểu Hi nhỏ giọng nói bên tai Lăng Vi: “Mấy người chúng ta hùa với nhau, chọc Tiểu Bạch và Lạc Y... có phải quá không tử tế không?”
Lăng Vi mỉm cười, nói: “Quả thực là không tử tế, nhưng mà... chị rất thích nhìn thấy cậu ta bị hố.”
Hạ Tiểu Hi trợn mắt, Tiểu Vi thật sự là càng ngày càng... xấu xa!
Trò chơi bắt đầu, An Kỳ Nhi phụ trách quay chai rượu, quay đến ai, người đó phải chọn nói thật lòng hoặc mạo hiểm.
Tiểu Bạch phát hiện, sao miệng chai cứ chỉ anh vậy? Anh ‘may mắn’ quá nhỉ?
Nhưng, quay chai rượu, là dựa vào vận may, không tệ nha...
Tiểu Bạch đơn thuẩn không biết lúc trước An Kỳ Nhi làm nghề gì. Người ta còn có thể quay được súng, đừng nói một chai rượu, người ta muốn quay ai thì quay được người đó.