Một người trong đó nhìn nhìn mấy bức hình trong máy ảnh, cười gian một tiếng: “Vừa rồi cô ta còn nói mình là bạn gái của Hoa Thiếu Kiền, anh đã ghi lại được chưa?”
“Nói thừa!” Người kia bật một đoạn video, toàn bộ quá trình Lăng Vi dẫn Hoa Thiếu Kiền đến bệnh viện, toàn, bộ, đều ghi lại được!
Còn Lăng Vi, cô căn bản chẳng biết những chuyện này.
Cô bước ra khỏi bệnh viện, hít một hơi thật sâu, cảm giác sắp sửa ngộp thở!
Cả đoạn đường, trong đầu cô đều là câu nói kia của Diệp Đình: ‘Hoa Thiếu Kiền thích em!’
Được nam thần của mình thích, hẳn là một điều gì đó rất đặc biệt, thậm chí còn là một chuyện rất hưng phấn đúng không? Nhưng…
Bây giờ cô không những không hề vui, không hề hưng phấn, mà ngược lại còn có cảm giác hơi phiền não…
Cô nhìn những tòa kiến trúc bên ngoài cửa xe, hoảng hoảng hốt hốt suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong thời gian này.
Từ khi Diệp Đình xông vào cuộc sống của cô, cô biết, tất cả đều đã bắt đầu thay đổi.
Mặc dù thay đổi, thế nhưng… đó cũng là tất nhiên.
Bất kể Diệp Đình có tham gia vào cuộc sống của cô hay không, cô cùng vẫn sẽ nộp hồ sơ vào Laroe.
Mặc dù anh tổ chức một bữa tiệc thay cô, thế nhưng người chủ trì Hoa Thiếu Kiền cũng không cho cô di cửa sau, mà ngược lại bằng chính thực lực của mình, cô giành được ‘tấm vé’ bước vào sân thi đấu.
Ngẫm nghĩ một chút, nếu không có Diệp Đình, cô vẫn sẽ gặp Hoa Thiếu Kiền.
Sau đó thì sao… sau khi gặp nhau rồi, thì sẽ xảy ra chuyện gì?
…
Nói không chừng cô sẽ vì anh ta bị bệnh mà đến bệnh viện chăm sóc anh ta.
Vậy nếu chăm sóc xong? Anh ta cảm ơn cô rồi hẹn cô cùng nhau ăn bữa cơm…
Vậy cơm nước xong thì sao?
Có lẽ sẽ cùng nhau đi xem phim, sau đó, có lẽ không lâu sau, cô sẽ chấp nhận sự theo đuổi của anh ta.
Thế nhưng, cuộc đời đâu có máy chữ nếu như?
Diệp Đình đột ngột xông vào, làm rối loạn tiết tấu cuộc sống của cô. Hơn nữa... sự cơ trí của anh, sự bác học của anh, sự dí dỏm của anh, mị lực của anh… giống như một cái rễ cây dần dần đâm thật sâu vào tận đáy lòng cô…
Cái rễ cây này mặc dù còn chưa trưởng thành, thế nhưng, dường như cô đã không thể rút nó ra được nữa. Nếu như cứ cưỡng ép kéo nó ra, có thể tưởng tượng được trong lòng sẽ đau đớn đến thế nào!
Lăng Vi hít sâu một hơi.
Mới vừa rồi Hoa Thiếu Kiền bị bệnh, khiến cho cô có thể hiểu rõ thực sự, chuyện Hoa Thiếu Kiền xảy ra bệnh cấp tính thế này, mặc dù cô thấy gấp gáp, cũng đau lòng, thế nhưng lại không phải là loại đau lòng kia…
Cái cảm giác kia khó thể nói ra thành lời…
Lần trước, đầu ngón tay Diệp Đình mới chỉ bị bỏng một chút, mà lúc đó cô đau lòng rất nhiều, dường như còn khó chịu hơn cả lúc chính cô bị thương.
Có lẽ, cô thật sự đã thích Diệp Đình mất rồi…
Trái tim này của cô đã trao cho anh, không chấp nhận được thêm bất cứ người nào khác nữa.
Trở lại Laroe, Lăng Vi xin nghỉ cho Hoa Thiếu Kiền. Về đến phòng làm việc của mình, bỗng di động trong chiếc túi xách vang lên.
Cô lôi ra nhìn một cái, chính là người mà cô đang nhớ đến… Diệp Đình!
“A lô…” Giọng nói của cô nhè nhẹ, mềm nhũn.
Hiển nhiên Diệp Đình ở đầu dây bên kia cũng đứng hình một chút: “Đang bận gì? Đầu còn đau không? Buổi tối muốn ăn chút gì không? Anh bảo đầu bếp nữ làm một quả dưa hấu đông lạnh.”
Cô giữ chặt điện thoại, bước ra khỏi phòng làm việc. Đứng trog một góc hành lang một lúc, bỗng nhiên cô cất tiếng: “Diệp Đình, em nhớ anh…”
Tiếng hít thở ở đầu dây bên kia đột nhiên trầm xuống, một lúc sau mới truyền đến giọng nói hài hước của anh: “Nhớ như thế nào?”
Lăng Vi căn môi cười, đây là cái vấn đề quái quỷ gì vậy?
Lại nghe anh bình tĩnh hỏi: “Nhớ anh cái gì?”
Lăng Vi dựa người vào tường, nói: “Nghĩ vì sao anh lại đẹp trai như vậy…”
“Yo, cái vấn đề này đã được thế giới công nhận, là một trong những vấn đề khó có thể giải thích nhất.”
Lăng Vi che miệng cười: “Có thể giữ mặt mũi chút được không?!”
Anh bật cười, lại hỏi: “Còn gì nữa không, còn nhớ anh cái gì?”
“Ừm.. Còn nghĩ anh, tại sao lại thông minh như vậy.”
“Ha! Vấn đề này cũng đã được thế giới công nhận, lại là một trong những vấn đề khó giải thích nhất!”
Lăng Vi cười ha ha: “Aiyo, có gì đó đang chọc em ah…”
“…” Diệp Đình không kịp phản ứng, Lăng Vi liền xoa eo, nói: “Là da mặt anh chọc đó! Em cách anh xa như vậy, thế mà anh cũng có thể chọc được đến đây, anh thử nói xem da mặt anh dày đến mức nào chứ!”
“Thật sao? Rất xa sao?”
Đầu óc Lăng Vi đột nhiên lóe lửa, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Đình đang giơ di động, đi về phía cô!
“Sao anh lại đến?” Đôi mắt cô sáng lên, giống như hạt châu pha lê rơi vào trong nước.
Đột nhiên, Diệp Đình kéo cô vào trong ngực, gương mặt tuấn tú áp xuống, bá đạo hôn lên môi cô, anh cuồng dã cướp đi hô hấp của cô, bên tai trừ tiếng hít thở say mê của anh, thì cũng chỉ còn lại tiếng chính anh lầm bầm nói nhỏ: “Vừa hay… anh cũng… nhớ em…”