“Đừng lên tiếng!” Giọng người đàn ông trầm thấp, một tay che miệng cô, thân thể cường tráng nặng trĩu áp đảo cô.
Hơi thở nóng người phả lên mặt cô.
Mang theo mùi rượu nồng nặc.
“Ưm… Ưm…” Lăng Vi bị che miệng, nói không ra nửa chữ, chỉ có thể trợn to mắt, hoảng sợ nhìn anh. Trong bóng tối, không thấy rõ mặt người này, chỉ cảm thấy đường nét gương mặt anh rất anh tuấn, lộ ra tia đơn độc lạnh lùng, còn có ánh mắt anh vừa đen vừa sáng, đầy sát khí!
Người này là ai? Chưa từng gặp!
Anh vào bằng cách nào? Nơi này chính là lầu 15!
Lăng Vi kinh ngạc!
Người này nhảy vào ban công từ sân thượng đối diện sao? Hình như cô thấy anh nhảy qua từ đối diện.
Hai xà ngang ở giữa cách nhau hơn 3m.
Lá gan người này cũng quá lớn rồi, thật sự không muốn sống!
Người đàn ông đột nhiên khó chịu hừ một tiếng, hiển nhiên bị động vết thương. Mùi máu tanh ngày càng nồng, Lăng Vi cảm thấy quần áo mình bị thấm ướt, dính vào trên người.
Còn nữa, mùi máu tanh trên người anh quá nồng, không phải là anh đang bị người khác đuổi giết chứ?
“Ư ư…” Lăng Vi càng nghĩ càng sợ!
Muốn nhấc chân đạp anh, nhưng anh lanh lợi dùng hai chân thon dài có lực kẹp chặt hai chân cô.
Bàn tay nóng bỏng của anh khống chế hai tay nhỏ bé của cô, khiến cô động một cái cũng không được.
Đêm mùa hè, cô ở một mình nên chỉ mặc áo ba lỗ mau đen và quần cụt. Lúc này thân thể hai người dán chặt vào nhau, cô có thể cảm nhận được sự nóng bỏng từ thân thể người đàn ông, còn có bắp thịt có lực trên cánh tay anh đè ép ngực cô.
Cô liều mạng giãy giụa hai cái.
Anh đè cô, không nhịn được khẽ quát: “Đừng lên tiếng!”
Lăng Vi chợt cảm nhận được có một vật lạnh như băng chỉa vào hông mình.
Là súng!
Người này có súng!
Trong lòng Lăng Vi ‘lộp bộp’, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Cô bị dọa sợ co người, ngay cả thở cũng không dám, tim muốn nhảy ra ngoài.
“Đừng lộn xộn!” Trong mắt người đàn ông lạnh băng, tràn đầy uy hiếp.
Mắt anh cực kỳ sáng, tựa như tất cả ngôi sao trên bầu trời đều ở trong mắt anh.
Làn da nóng bỏng của anh dán chặt cô.
Tuy anh nóng kinh người, nhưng cô cảm giác được trên người anh ta tản ra luồng sát khí tàn bạo!
“Ư ư…” Cô liều mạng gật đầu: “Tôi không động… Cũng không la, anh trốn vào tủ quần áo đi, đừng… liên lụy tôi!” Cô ấp úng, nhưng anh nghe vẫn hiểu.
Người đàn ông khẽ nheo mắt phượng nhỏ dài, sâu kín nhìn cô.
Hiển nhiên bất ngờ với phản ứng của cô.
Đêm hôm khuya khoắc bị một người đàn ông xa lạ bắt giữ, còn có thể lý trí đối phó, rất tốt.
Ánh mắt cô sáng ngồi có thần, trong suốt như dòng nước, dưới ánh trăng, lóng lánh như một vì sao. Đôi mắt này cực kỳ xinh đẹp, giống như hoa đào, đuôi mắt hơi nhếch lên, có chút nghịch ngợm, lại có chút quyến rũ, rất mê người.
“Mau buông tôi ra!”
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm tràm lóe lên tia lạnh, như đang ngẫm nghĩ.
Ngay lúc này, đôi mắt thâm thúy khiếp người của anh đột nhiên trở nên mê ly, ánh mắt nhìn cô chằm chằm dần nổi lên dục vọng. Anh bỗng lắc đầu, vẻ mê ly trong mắt biến mất, lại trở nên tỉnh táo.
Nhưng chưa tới hai giây, ánh mắt anh lại bắt đầu thất thần, thân thể cũng bắt đầu xao động.
“Ư ư…” Lăng Vi cảm giác được anh không đúng, liều đạp anh, liều mạng giãy giụa. Trong lòng thầm mắng, con mẹ nó! Có phải người đàn ông lại bị người ta hạ xuân dược rồi không? Đăng bởi: Thất Liên Hoa