Tiếc nuối nói: “Lăng tiểu thư, tiếc là… những thứ cô nói đều không thấy. Tệ hơn là camera theo dõi quá mờ, không thấy rõ dáng vẻ nghi phạm… Hơn nữa, đó là một kẻ lang thang, mặt bẩn không thấy rõ hình dáng.”
Lăng Vi “ừ” một tiếng. Chỉ cảm thấy chuyện này hơi kỳ hoặc. Tại sao không thấy bản vẽ?
…
Một người vô gia cư, lấy bản vẽ làm gì? Lau mông sao?
Điều này không phải quá kỳ lạ.
Nữ cảnh sát dừng một lúc, nói tiếp: “Vậy đi… Nếu cô có thời gian, có thể tới đồn cảnh sát nhận túi xách của cô. Những vật phẩm cô bị cướp, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi điều tra.”
Lăng Vi đáp: “Được, cảm ơn.”
Nữ cảnh sát kia lại hỏi: “Lăng tiểu thư, cô còn nhớ tướng mạo tên cướp không? Lúc ấy trời quá tốt, camera không quay rõ.”
Lăng Vi suy nghĩ, nói: “Tôi có thể vẽ ra, nhưng lúc ấy quá tối, hơn nữa mặt anh ta rất dơ, gần như không thấy rõ bộ dạng. Tôi chỉ có thể vẽ sơ bộ.”
“Được, cảm ơn cô hợp tác.”
Lăng Vi cúp điện thoại, lấy tờ giấy trắng. Bản lĩnh khác thì không có, vẽ là bản lĩnh của cô. Lúc này cầm bút lên vẽ.
Nhưng vai phải bị thương chưa hoàn toàn lành, cầm bút cũng run cầm cập.
Cô cắn răng nhịn đau, miêu tả chi tiết và nét riêng của đối phương. Từ đầu đến cuối, cô vô hình có cảm giác quen thuộc với kẻ lang thang kia, nên có thể bắt được nét riêng của đối phương.
Cô thật sự hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra anh ta, nên vẽ cực kỳ nghiêm túc.
Tay Lăng Vi run dữ dội hơn, làm thế nào cũng không cầm chắc bút, vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhưng có thể bắt chính xác tướng mạo và nét riêng.
Sau khi vẽ xong, cô lau trán thấm mồ hôi, gửi hình ảnh cho nữ cảnh sát.
Lúc này, Rose đột nhiên khí thế hung hăng đi tới, ánh mắt mang theo sát khí như dao.
“Lăng Vi! Mời cô vào phòng họp!”
Lăng Vi nghi ngờ nhìn cô ta, chỉ thấy Rose cười lạnh với cô, xoay người đi ra ngoài.
Lăng Vi chống gậy, khập khễnh đuổi theo.
Hai người rời đi, bộ thiết kế liền nổ tung!
“Chuyện gì thế, nghiêm trọng như vậy? Còn phải đến phòng họp phê bình?”
“Không biết… Xem ra chuyện này không nhỏ!”
“…”
Vừa đi vào phòng họp, Lăng Vi liền cảm nhận được luồng áp lực cường thế chèn ép tới cô.
Trong phòng họp có đầy đủ quản lý cấp cao của công ty! Có lão chủ tịch của Laroe, thành viên ban giám đốc, Tổng giám đốc, Tổng thanh tra, giám đốc các bộ phận.
Lăng Vi thấy nhiều người dùng ánh mắt ngờ vực, dò xét nhìn cô, sống lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Đây là ý gì?
Lăng Vi đứng ở cửa phòng họp, nhìn qua mọi người trong phòng họp một lần.
Lộ Dịch và cha Henry – Holt Matisse mặt đầy hung ác trợn mắt nhìn cô.
Những người khác cũng giống vậy, lạnh lùng nhìn cô.
Ánh mắt kia, bầu không khí kia dường như muốn xử tử cô!
Giống như —— ngày xét xử cuối cùng!
Trong những người này, chỉ có một người nhàn nhã ngồi ở vị trí thành viên ban giám đốc, anh cúi đầu nhìn laptop. Diệp Đình ——
Mặc dù anh không nhìn qua cô, nhưng anh chỉ ngồi đó, Lăng Vi liền trấn định lại, phảng phất có một năng lượng lớn mạnh tràn vao thân thể cô.
Rose nói: “Cô vào đi, có một số việc muốn hỏi cô.”
Lăng Vi chống gậy đi vào.
Cửa thép màu trắng của phòng họp tự động đóng lại.
Toàn bộ phòng họp càng u ám, ngột ngạt.
“Lấy ghế cho cô ấy.” Thấy cô thật sự hành động không tiện, Henry kêu người lấy ghế cho cô.
Lăng Vi ngồi cạnh bàn tròn gần cửa lớn.
Lăng Vi ngồi xuống, Rose liền ném một xấp tài liệu tới trước mặt cô.
“Lăng Vi, cô nhìn bản thiết kế xe ô tô của Ander đi! Tại sao giống như đúc bản thiết kế của chúng ta? Bọn họ làm sao lấy được bản thiết kế của chúng ta? Hôm qua chỉ có cô mang bản thiết kế về nhà, cô giải thích thế nào?”