Vòng cổ kim cương a —— đây chính là tội lớn, ít nhất cũng phải —— phán mười năm!
Trái tim Chu Vân co rụt lại, đập thình thịch, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Vương Hân Bình hoảng sợ hét lên: “Ngài cảnh sát! Không đúng không đúng... Tôi không phải của chủ cho thuê nhà cô ta, đây là nhà của tôi! Bình thường sẽ tôi cũng ở đây. Tôi vào nhà mình cũng tính là phạm pháp sao?” Vương Hân Bình thề thốt phủ nhận.
Lăng Vi nhìn bà, mỉm cười: “Tôi ở đây bao nhiêu năm như vậy, hàng xóm xung quanh cũng đều quen biết tôi. Hai vị cảnh sát, nếu hai người không ngại thì đi xung quanh hỏi một chút, nơi này vốn là nhà của ai.”
Cảnh sát Giang không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Vương Hân Bình, sắc bén chỉ ra: “Giấy tờ sở hữu bất động sản này của bà thời gian sang tên là ngày hôm qua.”
Cảnh sát Trương “Phốc” một tiếng phì cười.
Chỉ số thông minh này... đúng là quá kém mà.
Nói dối cũng không biết đường mà nói dối...
Cảnh sát Trương liếc mắt nhìn Vương Hân Bình một cái.
Lay động thân thể mập mạp, đi ra khỏi nhà, gõ cửa hai căn nhà bên cạnh. Ba nhà khác ở tầng 15 đều tỏ vẻ biết Lăng Vi, không biết Vương Hân Bình.
Lăng Vi mắt lạnh nhìn Vương Hân Bình: “Cô Vương, cô sẽ không cho rằng, đột nhập vào nhà người khác trộm đồ là hợp pháp chứ?”
“...” Vương Hân Bình câm nín: “Mày ——”
“Mày cái gì mà mày?” Lăng Vi híp mắt, đặc biệt hung ác trừng Vương Hân Bình trừng: “Mời vào nhà giam nhé! Cô Vương!”
“Đi thôi! Theo chúng tôi quay về cục cảnh sát!” Cảnh sát Trương nghiêm túc nói.
“Lăng tiểu thư, cô cũng phải theo chúng tôi trở về một chuyến.”
Lăng Vi cũng bị mời đến cục cảnh sát làm ghi chép, lão giả đi theo bọn họ cùng xuống lầu.
Trong thang máy, Vương Hân Bình và Chu Vân trong lòng sợ hãi.
Vương Hân Bình sốt ruột vội vàng gọi điện thoại cho luật sư. Trong lòng cân nhắc, không biết khoảng một trăm vạn có thể dẹp yên vụ này không...
Đột nhập trộm cướp tội danh rất nặng.
Lúc thang máy xuống tới dưới lầu, Chu Vân từ thang máy đi ra, cả người chấn động!
“Mẹ —— mẹ mau nhìn!”
Vương Hân Bình thu lại di động.
Nâng mắt lên, liền nhìn thấy... Trước mặt xếp một dàn siêu xe!
“Mẹ ơi —— sao nhiều xe vậy? Là tới đón Lăng Vi?” Vương Hân Bình thiếu chút nữa ngã ngồi xuống.
Dưới ánh mặt trời, một dàn siêu xe cùng một màu! Có thể chói mù mắt người ta.
“Mời ngài lên xe, tôi đưa ngài đến cảnh cục.” Lão giả dẫn đầu đi đến trước một chiếc Bentley màu bạc trước mặt, mở cửa xe giúp Lăng Vi, một tay che trên đỉnh xe để tránh cô đụng vào đầu.
“Không cần, cảm ơn.” Lăng Vi xua tay, ngồi trên xe cảnh sát về cục.
Vương Hân Bình và Chu Vân như kẻ ngốc, há to miệng.
Chu Vân hoảng sợ nhìn chằm chằm chiếc xe kia... Trong lòng càng lúc càng sợ hãi! Lăng Vi sao có thể quen người có địa vị như vậy được?